Chương trước
Chương sau
Trình Lâm cũng không ngờ cậu vô tình hãm hại tình địch, hời hợt lại làm cho đối phương thất bại thảm hại, tuy rằng cậu không nghĩ mình có tình địch.
Trình Lâm không để ý đến Lưu Gia Dương đang tức giận sôi lên, cậu còn phải vội đưa quần áo cho Trình Dịch Hòa. Nhưng Trình Dịch Hòa đang bị điều tra, ngoại trừ luật sư đại diện thì không thể gặp những người khác, Trình Lâm chỉ có thể nhờ Lâm đội đem đồ của mình mang đến giao cho Trình Dịch Hòa.
Sau đó việc cậu cần phải làm là xử lý tang sự của Trình Vinh Viễn. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy nhất định phải nói cho Trình Tiến, nhưng cậu liên tiếp gọi điện thoại cho Trình Tiến mấy lần vẫn không có người nghe. Chuyện cấp bách, Trình Lâm phải viết một tin nhắn thật dài gửi cho Trình Tiến.
Sau đó Trình Lâm chờ điện thoại của Trình Tiến nhưng đợi một ngày cũng không có tin tức gì, thậm chí Trình Lâm hoài nghi Trình Tiến không thấy tin nhắn của mình. Sau buổi cơm tối cậu lại gọi điện thoại, nhưng số điện thoại đã không liên lạc được. Ngay sau đó Trình Lâm lại nhận được điện thoại của Vương Tuấn nói y đã đến Đông Lâm.
Trình Lâm đành phải gác lại chuyện Trình Tiến, chạy tới trạm xe gặp Vương Tuấn.
Lúc đó Vương Tuấn đang kéo một cái vali loại nhỏ chờ ở cửa ra vào, bởi vì trong điện thoại đã nói trước loại trang phục đang mặc, cho nên trong đám người Trình Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra Vương Tuấn.
Nhưng khi Trình Lâm đi đến nơi Vương Tuấn vẫn không dám nhận, bởi vì Trình Lâm trong tưởng tượng của y chênh lệch khá lớn. Trình Lâm không giống Trình Dịch Hòa một chút nào. Trình Dịch Hòa là loại đàn ông mười phần anh tuấn tiêu sái, Trình Lâm thì lại thiên hướng thư hùng tinh xảo mỹ lệ, trong cuộc đời Vương Tuấn lần đầu nhìn thấy một người con trai có thể sử dụng hai từ tinh xảo để hình dung, thật sự bị sốc khá nặng.
Trình Lâm đi tới trước mắt Vương Tuấn, lễ phép cười cười: “Là anh Vương sao?”
Khoảng cách gần như vậy nhìn kỹ Trình Lâm, mặt mũi cậu dưới ánh đèn hiện rõ từng đường nét, càng kinh diễm, Vương Tuấn không nhịn được thất thần một giây, mới nói: “Vâng vâng vâng, chào cậu, Trình Lâm đúng không?”
Trình Lâm thấy động tác này của y có chút mới lạ, nhưng lúc Vương Tuấn đưa tay qua cậu lập tức duỗi tay cầm một chút: “Là em, khổ cực, khổ cực ngài.”
Vương Tuấn nhìn ra Trình Lâm ngại ngùng, cười vang nói: “Giữa tôi và Trình Dịch Hòa không có khách khí, cho nên cậu cũng không cần khách khí với tôi.”
Trình Lâm nói: “Em đã đặt trước khách sạn, đêm đã khuya, đi về nghỉ ngơi trước đã.”
Trước khi Vương Tuấn tới đây Trình Lâm đã đặt trước khách sạn cách cục cảnh sát thành phố cũng không xa, tới lui rất thuận tiện.
Vương Tuấn cũng mệt mỏi, y chạy tới đây cũng không thoải mái, ở thủ đô có rất nhiều việc, buổi trưa mới vừa kết thúc một vụ thẩm vấn ở toà án y vội không ngừng không nghỉ chạy tới đây. Nhưng chuyện của Trình Dịch Hòa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, phải xem trước đường đi nước bước, lúc này y cũng bình tĩnh lại, nghĩ ngày mai sẽ làm những dự định kế tiếp.
Trở lại khách sạn Vương Tuấn ngáp dài ngáp ngắn, nhưng Trình Lâm lại không có ý định rời đi. Vương Tuấn thấy sắc mặt khó sử của cậu, liền lên tinh thần hỏi: “Cậu có chuyện cứ việc nói thẳng, không cần gò bó.”
Trình Lâm châm chước mười mấy giây, mới nói: “Ngày hôm nay em đi đến cục cảnh sát thành phố, tình cờ gặp Lưu Gia Dương.”
Vương Tuấn nhất thời thanh tỉnh rất nhiều: “Hắn đến đây lúc nào? Lại không nói với tôi.”
Trình Lâm nói: “Chắc bác cả của em mời hắn đến, hắn cầm một phần giấy giám định cha con của anh họ và Ninh Ninh, giao cho cảnh sát.”
Vương Tuấn nghi ngờ nói: “Giám định cha con?”
Trình Lâm do dự một giây, vẫn gật đầu một cái: “Đúng, bọn họ là cha con ruột.”
“Ôi chao? Chuyện này tôi bị cậu làm hồ đồ rồi, nếu Duệ Duệ là con trai của cậu, tại sao lại biến thành con của Trình Dịch Hòa?” Thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Vương Tuấn cho là lực lượng cảnh sát sẽ không mắc phải sai lầm lớn thế này, hỏi: “Lẽ nào Lưu Gia Dương đi làm một phần giả?”
“Hẳn là thật.” Trình Lâm thấp giọng nói.
Cơn buồn ngủ của Vương Tuấn triệt để bay đi, y đứng dậy thong thả tới lui hai vòng, ngón tay trỏ không ngừng gãi cằm, đây là động tác quen thuộc khi y cần suy nghĩ.
Bỗng nhiên, tay phải của Vương Tuấn đặt ở trên vai Trình Lâm, nói: “Vậy cậu nói thật cho tôi biết, nếu Trình Dịch Hòa là cha ruột của Duệ Duệ, vậy thì chuyện gì xảy ra với cậu? Chẳng lẽ cậu lừa gạt lực lượng cảnh sát?”
“Em không có” Trình Lâm nói: “Em không có nói dối, bất kể là DNA của em và Ninh Ninh bên lực lượng cảnh sát, hay là DNA của anh họ và Ninh Ninh đều là kết quả thật.”
“Vậy thì tôi không hiểu nổi, một đứa trẻ làm sao có hai người cha?”
Trình Lâm bất an vắt vắt ngón tay: “Xin lỗi, anh Vương chuyện này em không thể nói cho anh biết.”
“Tại sao?”
“Em… Em chỉ có thể nói với anh họ thôi.”
Vương Tuấn tỉ mỉ nghĩ lại, trong đó nhất định là có chuyện gì quan trọng riêng tư liên quan đến Trình Lâm, nên nói: “Tôi sẽ tôn trọng ý của cậu, đối với chuyện này không truy hỏi nữa, nhưng là vạn nhất lực lượng cảnh sát hỏi tới thì cậu làm sao trả lời?”
“Em không biết ” Trình Lâm nói: “Em chỉ muốn biết khi có giấy giám định cha con ruột họ có khởi tố anh của em không?”
“Chuyện này sẽ không, bởi vì việc anh ta mua trẻ con bị lừa gạt là sự thực. Không quản phần giám định này là thực hay giả, đối với chuyện này không đưa đến bất kỳ thay đổi nào.”
Thấy Trình Lâm đầy mặt thất vọng, Vương Tuấn an ủi: “Nhưng chuyện này tôi vẫn chưa biết rõ toàn diện, chờ ngày mai tôi gặp cảnh sát và Dịch Hòa xong sẽ tính bước kế tiếp đi như thế nào.”
Trình Lâm chỉ có thể nói: “Được.”
Hai người trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Ngày kế họ đi gặp Trình Dịch Hòa, nhưng vì chưa có chính thức kết án anh vẫn không thể gặp Trình Lâm. Trình Lâm chỉ có thể chờ đợi ở phía trước, đợi Vương Tuấn đi vào gặp anh.
Trình Dịch Hòa tạm biệt Vương Tuấn đã nửa năm, chẳng ai nghĩ tới, lần gặp lại là phương thức này. Lúc Trình Dịch Hòa bị đưa vào, Vương Tuấn không nhịn được thở dài, đau lòng lắc lắc đầu, nói: “Cậu làm nghề luật sư, cái gì nên làm cái gì không nên làm cậu không rõ ràng sao? Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Cơm tù ăn ngon không?”
Trình Dịch Hòa đã bị cạo trọc đầu, ngũ quan càng lộ vẻ lập thể cường tráng, thấy Vương Tuấn chỉ trích còn tự giễu cười cười.
Vương Tuấn quả thực tức giận thổ huyết: “Cậu còn cười được!”
“Lẽ nào lại khóc sao?” Trình Dịch Hòa tùy ý đáp một câu.
Vương Tuấn đã không biết lần thứ mấy thở dài, nói: “Thôi, vẫn là làm chính sự đi.” Sau đó liền bắt đầu câu hỏi: “Lúc mua Duệ Duệ cậu không biết nó là con trai của Trình Lâm sao?”
Nhắc đến chuyện này, hai bàn tay Trình Dịch Hòa không tự chủ nắm chặt, nhưng lập tức anh liền tận lực dùng giọng bình thường đáp: “Không biết.”
Vương Tuấn nói: “Nghe đâu lực lượng cảnh sát tìm được cậu trước, là cậu báo cảnh sát?”
Trình Dịch Hòa nói: “Lúc đó Duệ Duệ bị xơ gan, tôi đem nhóm máu của nó đưa đến cục cảnh sát, hi vọng tra được cha mẹ ruột của nó, sau đó có thể giúp nó làm giải phẫu.”
Vương Tuấn nói: “Như vậy cũng có thể tính cho cậu giảm nhẹ hình phạt. Sau đó thì sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Sau đó cảnh sát lại tìm đến cửa, tôi mới biết Duệ Duệ… Duệ Duệ chính là đứa con thất lạc của Trình Lâm năm đó.”
Vương Tuấn nói: “Trình Lâm nói với tôi hôm qua Lưu Gia Dương đưa báo cáo giám định cậu và Duệ Duệ là cha con ruột cho cục cảnh sát”
Biểu tình giả vờ thoải mái của Trình Dịch Hòa nhất thời biến mất, kinh ngạc nói: “Làm sao có khả năng!”
Vương Tuấn nói: “Tôi cũng cảm thấy cái này không thể nào, nhưng tôi hỏi Trình Lâm, cậu ấy nói nguyên nhân chỉ có thể nói cho cậu biết, cho nên cậu có suy nghĩ gì không?”
Lúc đầu Trình Dịch Hòa cảm thấy chuyện này tuyệt đối không thể, có thể là Triệu Anh và Lưu Gia Dương giở trò quỷ, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, nếu Lưu Gia Dương dám đem báo cáo giám định trình lên, nhất định là mười phần nắm chắc, vậy báo cáo này tuyệt đối là thật.
Nhưng Trình Dịch Hòa cũng là người rõ ràng nhất, xưa nay anh chỉ có Trình Lâm một người, chẳng lẽ thật sự là Trình Lâm sinh cho anh một đứa con?!
Suy nghĩ buồn cười này mới vừa chợt lóe, cả người Trình Dịch Hòa đột nhiên chết lặng, lúc ý nghĩ chợt loé lên, bỗng nhiên anh nhớ đến, lúc anh mới vừa đưa Trình Lâm đến nước Anh mấy ngày, có một lần Trình Lâm bị kích thích, ở nhà ôm anh khóc, vẫn luôn nói lúc Ninh Ninh ở trong bụng cậu ngoan ngoãn như thế nào.
Lúc đó Trình Dịch Hòa chỉ coi đầu óc cậu không rõ ràng đang nói mê sảng, nhưng vạn nhất… Vạn nhất Trình Lâm nói đều là thật thì sao? Vậy hết thảy mọi chuyện đều có thể giải thích được!
Một khắc kia, Trình Dịch Hòa cơ hồ nghe được tim của mình đập thùng thùng, một mặt anh cảm thấy suy nghĩ của mình quả thực rất hoang đường, mặt khác lại sợ hãi đây chính là đáp án.
Anh tình nguyện Trình Lâm cùng với những người phụ nữ khác sanh ra một đứa con, cũng tốt hơn lúc Trình Lâm vẫn còn niên thiếu lại phải một mình nuôi nấng một đứa trẻ, dùng bờ vai non nớt gánh nặng trách nhiệm không phù hợp với độ tuổi của cậu.
Những năm này, Trình Lâm rốt cuộc làm sao mà qua nổi?
Trình Dịch Hòa không dám nghĩ tới.
Hai mắt Trình Dịch Hòa đỏ chót, răng hàm gắt gao cắn chặt, rất lâu không nói gì, mãi đến khi Vương Tuấn hỏi: “Cậu nghĩ tới điều gì?”
Trình Dịch Hòa mới nói: “Phần báo cáo giám định của Lưu Gia Dương, có thể là giả không?” Tiếng nói mang theo ngột ngạt không ngừng run rẩy.
Vương Tuấn cũng không nghĩ tới tại sao tâm trạng Trình Dịch Hòa bỗng nhiên kích động như thế, nói: “Chuyện này… Tôi cũng không rõ ràng.”
Kỳ thực trong lòng Trình Dịch Hòa đã cơ bản xác nhận, Duệ Duệ luôn ở bên cạnh Triệu Anh, lúc trước Trình Dịch Hòa ở bệnh viện từng lưu lại nhóm máu, bọn họ muốn làm một phần giám định DNA là chuyện rất đơn giản.
Trình Dịch Hòa dùng sức hít thở sâu mấy lần, mang theo nghẹn ngào nói: “Phần báo cáo giám định bên Lưu Gia Dương tôi sẽ không thừa nhận.”
“Chuyện này… Không phải cậu có thể quyết định.”
Đôi mắt Trình Dịch Hòa như hai mũi tên nhọn tập trung nhìn Vương Tuấn, cường điệu nói: “Mặc dù là thật cũng phải nói thành giả.”
“Tại sao?” Vương Tuấn khó có thể lý giải được.
“Tôi không thể để cho bọn họ dùng cái đó đến uy hiếp Trình Lâm.”
“Điều này có thể tạo thành uy hiếp gì?”
“……” Trình Dịch Hòa mím chặt đôi môi, ánh mắt không có một gợn sóng nhìn phía Vương Tuấn.
Vương Tuấn biết anh đối với chuyện này sẽ không thay đổi ý kiến, y nói: “Nhưng tôi xem ý của Trình Lâm, rất muốn dùng phần giám định báo cáo kia để giúp cậu miễn khởi tố.” Tuy rằng nói như chặt đinh chém sắt với Trình Lâm chuyện này không thể, thế nhưng có thể tận lực tranh thủ một chút cho Trình Dịch Hòa thì Vương Tuấn tình nguyện thử một lần.
“Anh nói cho em ấy biết là không thể ” Trình Dịch Hòa mới vừa nói xong lại cảm thấy như vậy đối với Trình Lâm quá mức tàn nhẫn, liền dặn dò: “Nói chuyện với em ấy đừng quá trực tiếp, em ấy hay suy nghĩ quá nhiều, tâm tư cũng mẫn cảm, tôi không muốn em ấy lo lắng mà thôi.”
Vương Tuấn âm thầm kinh ngạc, ngữ khí của Trình Dịch Hòa giống như bàn giao đứa con của mình, sao lại đối với Trình Lâm lại ôn nhu lưu ý như vậy, y cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Sau đó lại hỏi một ít mấu chốt chi tiết nhỏ trong chuyện này, cũng để cho mình có cái nhìn toàn diện, ít nhất phải biết làm sao biện hộ.
Tuy rằng Trình Dịch Hòa mất tập trung, tinh thần có chút phập phù, nhưng Vương Tuấn sốt ruột nghĩ làm sao giúp Trình Dịch Hòa đi ra, cũng không để ý đến trạng thái của Trình Dịch Hòa, hết nửa tiếng đồng hồ, quyết đoán thu Ipad và bút ghi âm, như là một vị cảnh sát hỏi cung phạm nhân xong không chút lưu tình liền đi.
Lúc Vương Tuấn đi ra Trình Lâm vội vàng tới đón: “Anh của em thế nào?”
Vương Tuấn bị cắt đứt dòng suy nghĩ, kỳ quái không hiểu sao Trình Lâm lại hỏi như vậy: “Không có chuyện gì, cậu ấy rất là tốt.”
Trình Lâm lại không nhịn được lo lắng, thấy bên cạnh còn có người khác, một tay dựng thẳng bên môi, thấp giọng nói: “Nhưng trên internet đều nói, trong đó có rất nhiều người bắt nạt, anh của em không có bị thương chứ?”
Vương Tuấn cười nói: “Không có chuyện gì, cậu nên cầu khẩn cậu ta đừng bắt nạt người khác, sẽ bị thêm tội cố ý thương tổn người khác là tốt nhất”
Trình Lâm nghĩ cũng phải, yên tâm được một nửa, lại bắt đầu lo lắng Trình Dịch Hòa ở bên trong bá đạo bắt nạt người sẽ không tốt.
Vương Tuấn nghĩ đến dặn dò của Trình Dịch Hòa, vừa đi vừa nói với Trình Lâm: “Dịch Hòa bị khởi tố là tránh không được, tôi chỉ có thể tranh thủ giảm nhẹ hình phạt, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ mở phiên toà, sau khi trở về, tôi sẽ chuẩn bị cẩn thận.”
Trình Lâm thành khẩn nói: “Thực sự cám ơn ngài.”
Vương Tuấn nói: “Không cần khách khí với tôi, cậu cũng không nên gấp gáp, bên này tôi tìm người khơi thông một chút quan hệ, mau chóng mở phiên toà, càng kéo dài đối với người nào cũng không tốt.”
Trình Lâm nhớ mang máng, Trình Vinh Kiến từng làm lãnh đạo ở cục dân chính nên nói chuyện sẽ dễ dàng hơn, muốn mở miệng nói cho Vương Tuấn, thế nhưng nghĩ đến Triệu Anh mời Lưu Gia Dương, e rằng bọn họ sẽ không thích Vương Tuấn? Vạn nhất mình chữa lợn lành thành lợn què, trái lại mang trở ngại cho Vương Tuấn thì sao? Nhưng vì muốn tốt cho Trình Dịch Hòa, Triệu Anh hẳn là sẽ không hồ đồ đi?
Trình Lâm trăm mối lo đi theo Vương Tuấn ra cửa, không để ý đâm đầu vào một người đi tới, chỉ nghe có người lãnh lãnh đạm đạm kêu một tiếng: “Trình Lâm.”
Vương Tuấn không quen biết đối phương, nhưng nghe kêu tên Trình Lâm cũng dừng bước lại, Trình Lâm lại không chú ý va vào vai của Vương Tuấn, lúc này mới hồi thần, mờ mịt đáp một tiếng: “A?”
Trình Lâm định thần nhìn lại, người này chính là Trình Tiến: “Em trở về sao không nói cho anh một tiếng?”
Khuôn mặt Trình Tiến hàm hậu giờ khắc này lạnh như băng, cũng không trả lời Trình Lâm, mà lại hỏi: “Anh ở nơi này làm cái gì?”
Trình Lâm không có để ý câu hỏi của Trình Tiến mang theo mùi thuốc súng, giới thiệu Vương Tuấn: “Đây là anh Vương, lần này là vì chuyện của anh họ lại đây.”
Vương Tuấn đành phải lễ phép nói một tiếng: “Chào cậu.”
Trình Tiến lại không hề liếc mắt nhìn Vương Tuấn, hừ lạnh một tiếng nói: “Anh họ, anh họ.. Anh họ… cả ngày chỉ có anh họ, mẹ thì vào ngục giam, ba bị bức ép nhảy lầu chết rồi, anh một chút cũng không quan tâm sao? Anh có lương tâm không?”
Trình Tiến vừa tới là đổ ập chỉ trích, Trình Lâm cũng bất ngờ, cậu nghĩ nếu Trình Tiến không chịu nhận điện thoại, thì trong tin nhắn cũng đã giải thích rõ, Trình Tiến luôn thông tình đạt lý sao đột nhiên lại thay đổi như vậy chứ?
Trình Lâm không kịp mở miệng, thì phía sau Trình Tiến có một người đàn ông thấp béo đột nhiên đứng ra nói chuyện, như động viên Trình Tiến: “Ai nha, giữa hai anh em có lời gì không thể nói chứ “. Sau đó hắn lại đem gương mặt đầy mỡ nhìn Trình Lâm nói: “Chỉ cần anh của cậu viết một phần thông cảm sách, chuyện này không phải vạn sự đại cát sao!”
Trình Tiến nghe xong thần sắc giật giật, tâm tình kích động dường như dịu xuống. Vương Tuấn nhíu lông mày, nhưng biết người trước mặt này là em của Trình Lâm nên không mở miệng nói chuyện.
Trình Lâm nhìn hai người mấy lần, tuy rằng cậu thích vạn sự đại cát, nhưng cảm nhận được chuyện không đơn giản như vậy, hỏi Vương Tuấn: “Thông cảm sách là cái gì?”
“Trong chuyện này cậu và Trình Ninh là người bị hại, nếu như hai người đệ trình cho tòa án một phần văn bản thỉnh cầu tha thứ kẻ tình nghi, tòa án sẽ xét xử nhẹ tội.” Vương Tuấn đơn giản giải thích.
Kẻ tình nghi, không cần nói cũng biết là chỉ Trương Tuấn Diễm.
Trình Lâm nhất thời trợn mắt ngoác mồm.
Trình Tiến hít sâu một hơi, ngữ khí mang mấy phần thỉnh cầu, nói: “Anh, chuyện này chính là hiểu lầm, chỉ cần anh xin tòa giảm tội cho mẹ chúng ta vẫn là người một nhà.”
Trình Lâm khó có thể tin, trước mặt mình là người cùng sinh hoạt hơn hai mươi năm, phút chốc thay đổi trở một người khác mà cậu cũng không nhận ra. Cực hạn phẫn nộ, trái lại làm cho Trình Lâm bình tĩnh lại, trái tim vốn mềm mại bây giờ giống như khảm một lớp vỏ ngoài cứng rắn: “Làm sao hiểu lầm? Con trai anh bị bán, chỉ là chuyện hiểu lầm?”
Trình Tiến nói: “Lẽ nào thật sự để mẹ ngồi tù sao?”
Trình Lâm lạnh lùng nói: “Không phải thì sao?”
“Chúng ta đều là người trong nhà, cần gì phải đến ra toà án, tự mình đóng kín cửa giải quyết không phải tốt hơn sao?”
“Nếu như mẹ thật coi anh là người nhà, có thể đem Ninh Ninh bán sao?”
Trình Tiến nói: “Đoạn thời gian đó anh cũng biết, vì chữa bệnh cho cha đã móc rỗng của cải, mẹ cũng bị ép mới làm loại chuyện hồ đồ đó. Hơn nữa, hơn nữa cha đã mất, hà tất….”
Nhắc đến Trình Vinh Viễn, lòng Trình Lâm một trận đâm nhói, vẫn cứ kiên quyết nói: “Anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ, chuyện này không có thương lượng.”
Trình Tiến nhất thời cũng bị ép, lạnh lùng nói: “Nhưng Ninh Ninh bị bán cho anh họ, cũng không phải người khác, hơn nữa anh họ chưa hề bạc đãi nó, tại sao anh muốn cắn chặc không tha!”
“Vạn nhất không phải bị bán cho anh họ thì sao? Vạn nhất bị người xấu mua đi, đánh cho tàn phế sau đó trên đường phố ăn xin, hoặc là bị bán đến nơi dơ bẩn mãi mãi không tìm thấy thì cả đời anh sẽ không gặp được nó!”
Nhắc đến chuyện Trình Ninh bị lừa bán, tâm tình Trình Lâm liền kích động, mặc dù con trai xem như là tìm được, nhưng chỉ cần nghĩ đến không tìm được con, Trình Lâm vẫn cứ sợ hãi. Hơn nữa lúc Trình Ninh thất lạc mới vừa đầy ba tuổi, con trai biết nói muộn, khi đó một câu đầy đủ nó cũng nói không được, nhiều nhất chỉ biết nói ba ba, mặc dù Triệu Anh và Trình Vinh Kiến đối xử tốt với nó, cũng nhất định vượt qua một đoạn thời gian thích ứng khó khăn, nghĩ đến con trai nho nhỏ khóc lóc tìm ba ba, Trình Lâm lòng như đao cắt, giờ khắc này cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt.
Vương Tuấn mắt thấy hai người này rùm beng, nghĩ nhân nhượng cho yên chuyện, vội hỏi: “Chuyện này bây giờ không phải do Trình Lâm định đoạt, là pháp luật định đoạt, coi như Trình Lâm muốn thông cảm, thì phải chờ tới lúc mở phiên toà lại nói cũng không muộn.”
Vương Tuấn muốn dĩ hòa vi quý, ngày hôm nay đem việc này bỏ qua trước.
Không nghĩ tới Trình Lâm là một người luôn ôn hòa, giờ khắc này cũng không cho Trình Tiến một chỗ trống, như chặt đinh chém sắt, gằn từng chữ một: “Anh lặp lại lần nữa, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bà ta!”
“Anh nhớ kỹ, là anh trước tiên không để ý tình thân!” Trình Tiến bỏ xuống câu nói này, liền phẩy tay áo bỏ đi.
Trong lúc nhất thời chỉ còn Trình Lâm và Vương Tuấn hai người.
Trình Lâm quay mặt đi, không muốn để cho Vương Tuấn nhìn thấy mình chật vật, hít thở sâu mấy lần, mới làm cho tiếng nói run rẩy miễn cưỡng vững vàng: “Cười chê rồi.”
Vương Tuấn nói: “Bọn họ dù sao cũng là mẹ con ruột, vừa nãy vị kia hướng về cậu… Cậu…” Vương Tuấn cũng không biết có nên xưng hô Trương Tuấn Diễm là mẹ Trình Lâm hay không?
Trình Lâm miễn cưỡng cười cười: “Em biết, ngài không cần phí tâm an ủi em, dù sao…” Cậu rũ xuống lông mi thật dài, che kín cảm xúc trong đôi mắt, lẩm bẩm nói: “Dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã.”
Sau đó hai người trở về khách sạn. Mỗi buổi sáng Vương Tuấn đúng giờ đi xem Trình Dịch Hòa, trao đổi tiến triển vụ án.
Một tuần sau, án kiện rốt cục chuyển giao đến viện kiểm sát, Vương Tuấn có thể điều tra hồ sơ vụ án, bắt đầu đến cục cảnh sát làm việc liên tục. Nơi đây, Trình Lâm không giúp đỡ được gì, còn chuyện Trình Vinh Viễn vẫn ở trong lòng. Người khẳng định đã được Trình Tiến lĩnh về nhà, ngay sau đó nên làm tang sự, nhưng Trình Lâm lại không có nghe bất cứ tin tức gì.
Trình Lâm nghĩ, đại khái là bởi vì chuyện trước cửa cục cảnh sát làm cho Trình Tiến không ưa mình, nhưng lại cảm thấy không đúng, dù sao đưa tang là đại sự, làm sao cũng nên thông báo một tiếng.
Nhưng tính thời gian, Trình Lâm cảm thấy không thể kéo dài, một ngày buổi trưa cậu về nhà thăm một chút, đến cửa, mới phát hiện, trong nhà đã treo đèn trắng, khuông cửa cũng dán lên câu đối viếng.
Quả nhiên là không muốn cho mình đến.
Trình Lâm trong lòng mờ mịt, cậu muốn đi vào, lại đụng phải Trình Tiến đang ra tiễn khách.
Trình Tiến đầy mặt bi thương nhìn thấy Trình Lâm trong nháy mắt liền cả giận nói: “Anh tới làm cái gì?”
“Anh…”
Trình Lâm còn chưa nói xong, Trình Tiến nói: “Ba ba không muốn thấy người hại mẹ vào trại giam!”
“……”
Trình Lâm không biết mình nên nói cái gì.
Trình Tiến nói: “Anh đi đi, nơi này không hoan nghênh anh.” Lại đưa khách ra chừng mười bước rồi trở về đóng cửa lại thật mạnh.
Lúc này tầng mây nhẹ nhàng che khuất mặt trời bắt đầu lên cao, thành thị trong nháy mắt mờ đi mấy phần, phảng phất như che phủ một tầng sương mỏng manh.
Trình Lâm lặng lẽ đứng thẳng một lúc lâu, trong lòng bi ai nghĩ, ân tình dưỡng dục coi như là hoàn toàn đứt đoạn mất sao?
Cậu quỳ trên mặt đất, nhìn cửa lớn đóng chặt, nghiêm túc dập đầu lạy ba cái, sau đó thẳng tắp sống lưng, không quay đầu lại rời khỏi nơi này.
Sau đó đợi gần nửa tháng, tòa án rốt cục thông báo mở phiên toà thẩm tra xử lí vụ án lừa bán trẻ con.
Vương Tuấn làm nghề luật sư, chuyện mở phiên toà đã chứng kiến không ít, nhưng đây là lần đầu tiên Trình Lâm trải qua, khó tránh khỏi có chút sốt sắng, ngủ cũng không ngon, vừa hừng đông đã thức dậy.
Cậu lo lắng chờ Vương Tuấn ăn xong điểm tâm, liền chuẩn bị chạy đến tòa án. Vương Tuấn nhìn đồng hồ vẫn còn sớm hơn một tiếng, thế nhưng chăm sóc cảm xúc Trình Lâm cũng không nói thêm cái gì.
Hai người chờ ở cửa tòa án không tới nửa tiếng đồng hồ, Trình Tiến cùng luật sư cũng vừa tới, nhìn thấy Trình Lâm hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn, quay người đi vào cửa khác, làm như khinh thường không muốn đi gần Trình Lâm.
Thái độ bọn họ đối với mình, Trình Lâm cũng không muốn làm thay đổi cái gì, cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng Trình Tiến, không nói lời nào.
Trái lại Vương Tuấn lại thay Trình Lâm cảm thấy rất bất đắc dĩ và chua xót, liền chủ động hỏi chuyện: “Sau đó hắn có tìm cậu không?”
“Không có.” Trình Lâm nói.
Vương Tuấn thấy sắc mặt Trình Lâm không tốt, nói: “Cậu có phải không thoải mái? Không đủ tháo vác chống đỡ.”
Trình Lâm tinh thần phập phù, vài giây sau mới ý thức Vương Tuấn đang nói chuyện với mình: “Không có không có, chỉ là có chút căng thẳng.”
Vương Tuấn kỳ quái nói: “Cậu căng thẳng cái gì?”
“Anh của em thật phải ngồi tù sao?” Đây là nổi lo quanh quẩn trong lòng Trình Lâm mấy ngày nay.
Vương Tuấn nói: “Tôi không thể cam đoan với cậu trăm phần trăm, chúng ta cần phải làm là đi tranh thủ, kết quả ngày hôm nay sẽ biết rõ ràng, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, thả lỏng.”
Trình Lâm nói: “Em biết, em lo lắng anh của em, kỳ thực anh ấy là người rất sĩ diện, hiện tại làm ra chuyện này, ai…”
Vương Tuấn nói: “Người trẻ tuổi mà, chịu chút dạy dỗ cũng tốt, ngã một lần khôn ra thêm mà…”
Hai người đang nhỏ giọng chuyện phiếm, đến khi tới cách bọn họ không xa có một chiếc BMW màu trắng ngừng lại, Vương Tuấn biết được đó là xe của Lưu Gia Dương. Nhất thời dừng câu chuyện.
Khoảng thời gian này thông qua nói chuyện với Trình Dịch Hòa, Vương Tuấn mới biết gút mắc giữa những người này. Lúc này nhìn thấy Lưu Gia Dương cảm thấy có chút lúng túng, cũng không phải nói kỳ thị đồng tính luyến ái, lúc y đối mặt với Trình Lâm cũng rất tự nhiên, nhưng đối mặt với Lưu Gia Dương, tâm tình trở nên rất phức tạp, y không hiểu nổi tại sao năm đó Lưu Gia Dương lại quấy nhiễu tình cảm của Trình Dịch Hòa và Trình Lâm. Nói là yêu Trình Dịch Hòa đi? Nhưng Trình Dịch Hòa nói người này chưa bao giờ tỏ rõ thái độ. Nói là chán ghét đi? Nhưng khi Trình Dịch Hòa bên này thân hãm nhà tù, hắn lại tích cực chạy tới.
Nhưng Trình Dịch Hòa đối với hành động của Lưu Gia Dương lại xem thường, đánh giá chỉ có hai chữ: “Lập dị!”
Vương Tuấn nghĩ, nếu như không phải ở trước mặt mình, Trình Dịch Hòa còn có thể thêm một ít chữ thô tục.
Tuy rằng Vương Tuấn cảm thấy lúng túng, nhưng Lưu Gia Dương ngược lại là rất bình thản ung dung chào hỏi Vương Tuấn: “Anh Vương.”
Vương Tuấn không mặn không nhạt đáp lời: “Đến?”
Nhưng ngay sau đó từ ghế sau xe có người bước xuống, là Triệu Anh và Trình Tử Duệ!
Duệ Duệ xuất viện không bao lâu, thân thể còn đang trong thời kỳ khôi phục, Trình Lâm không nghĩ tới Triệu Anh lại dẫn con trai theo, lúc này lo lắng nói: “Bác cả, sức khỏe Ninh Ninh không tốt, sao bác dẫn nó đến nơi này?”
Triệu Anh nói: “Đừng gọi ta!” Sau đó lôi kéo Trình Tử Duệ nói với nó: “Con nhìn đi, đây là người xấu, muốn cướp con từ trong tay bà nội!”
Duệ Duệ ôm chặt cánh tay Triệu Anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đề phòng nhìn Trình Lâm nói: “Con không nhận chú! Chú không phải là ba của con!”
Trình Lâm rất đau lòng, cậu từng nghĩ tới tình cảnh sau khi tìm con trở về con sẽ không nhận mình, cũng từng nghĩ tới vô số phương pháp cứu vãn tình cảm cha con, nhưng mà khi chuyện thật xảy ra, đầu óc Trình Lâm trống rỗng không biết mình nên làm như thế nào, tái nhợt vô lực giải thích: “Ninh Ninh, ba biết con trách ba, là ba không xem trọng con, mới để cho con…”
Duệ Duệ nhất thời thét to: “Tôi không phải là con của chú!” Ngay sau đó nó lấy một hòn đá sắc bén trong túi nhỏ của mình ném về phía Trình Lâm!
Biến cố là chuyện trong nháy mắt, không ai nghĩ một đứa con nít lại mang một cục đá đến đánh người.
Trình Lâm càng ngây dại, giật mình không lập tức tránh ra. Mãi đến tận trước mắt nửa thế giới biến thành đỏ ngầu, mới ý thức xảy ra chuyện gì.
Tuy Duệ Duệ chỉ có bảy tuổi, nhưng cũng là đứa bé trai, khí lực rất lớn, hòn đá cũng đặc biệt sắc bén, trong nháy mắt thái dương Trình Lâm bị thủng một lỗ, máu tươi thuận theo lông mày và đôi mắt chảy xuống. Vương Tuấn lấy khăn mùi soa vội vàng chặn vết thương cho cậu, một bên lạnh lùng nói: “Ai bảo con đánh người? Đây là ba ruột của con. Con không biết sao?”
Trình Lâm không nỡ nhìn người trách cứ Ninh Ninh, vội nói: “Đừng, đừng trách nó.”
Trình Tử Duệ cũng không nghĩ tới thật sẽ làm cho Trình Lâm vỡ đầu chảy máu, lúc nhìn thấy máu nó cũng sợ trốn vào lồng ngực Triệu Anh, mặc dù lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng vì muốn chứng minh mình làm đúng vẫn cứ run rẩy nói: “Là bà nội nói, phải đánh người xấu bỏ chạy.”
Triệu Anh cũng ôm thật chặt nó an ủi: “Đúng! Duệ Duệ làm rất khá!”
Vương Tuấn biết Trình Dịch Hòa phong độ nhẹ nhàng, xử sự lễ độ, không nghĩ mẹ của anh lại là một phụ nữ ngu xuẩn không thể nói lý, nhưng nể mặt Trình Dịch Hòa, mặc dù tức giận Vương Tuấn cũng không tiện nói thêm cái gì.
Lúc này vừa vặn tòa án mở cửa lớn, Triệu Anh lập tức ôm Duệ Duệ đi vào.
Cái khăn Trình Lâm che vết thương rất nhanh bị máu làm ướt hết, Vương Tuấn xốc một góc khăn mùi soa lên nhìn, vết thương rất sâu, máu khó mà cầm được.
“Nhanh! Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Trình Lâm ấn cánh tay Vương Tuấn ngăn cản nói: “Đừng, ngày hôm nay mở phiên toà, anh không thể vắng mặt.”
Vương Tuấn nói: “Không sao, tôi sẽ mau chóng chạy về, máu cứ chảy như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
Trình Lâm nói: “Vậy em sẽ không đi vào, em tự mình đi bệnh viện là được.”
Vết thương chảy máu làm người ta kinh sợ, Vương Tuấn chần chờ nói: “Một mình cậu có thể được không?”
Trình Lâm nói: “Được, chúng ta đừng chậm trễ, anh mau vào đi thôi, đừng nói cho anh họ chuyện vừa rồi, nếu không anh ấy sẽ tức giận.”
Vương Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cấp bách, không thể làm gì khác là giúp Trình Lâm kêu chiếc xe taxi, đưa cậu lên xe, tỉ mỉ dặn dò tài xế đưa cậu vào bệnh viện, lúc này mới vội vã đi vào tòa án.
Khi Trình Lâm chạy tới gần bệnh viện trước mắt đã có chút mê muội, tài xế xe taxi thấy sắc mặt cậu trắng bệch, liền đỡ cậu vào phòng cấp cứu mới rời khỏi. Vết thương khá sâu phải may 4 mũi, bác sĩ kiến nghị cậu về nhà nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng Trình Lâm nhớ hôm nay toà án thẩm vấn, liền vội vã chạy tới tòa án.
Lúc đó đã qua gần hai tiếng đồng hồ, cũng không thấy có tin tức gì truyền tới, cậu muốn đi vào lặng lẽ ngồi nhìn một chút, nhưng cậu không muốn để cho Trình Dịch Hòa nhìn thấy đầu mình bị băng bó, đành phải nóng lòng chờ ở căn tin đối diện.
Trình Lâm nhắn tin cho Vương Tuấn: “Vết thương đã không còn đáng ngại, đang ở căn tin đối diện an ổn an ổn chờ anh.”
Không có tin hồi âm, mãi đến gần trưa, Trình Lâm mới nhìn qua cửa kính thấy Vương Tuấn từ bên trong đi ra.
Cũng không biết Vương Tuấn có nhìn thấy Trình Lâm hay không, Trình Lâm vừa mới chuẩn bị đứng lên, lòng bàn tay của y hướng xuống dưới, làm thủ thế muốn cậu ngồi xuống, Trình Lâm lập tức ngồi xuống. Quả nhiên thấy Vương Tuấn đi thẳng tới nơi này.
Trình Lâm đã gọi cho y một ly nước chanh, chờ Vương Tuấn ngồi xuống liền đẩy ly nước về phía y: “Thế nào rồi?”
Vương Tuấn rầm rầm uống nước xong, mới nói: “Trương Tuấn Diễm bị phán xử sáu năm tù có thời hạn, cũng bị 50 ngàn tiền phạt.”
Trình Lâm căng thẳng, lo lắng Trình Tiến có số tiền kia hay không. Ngay sau đó lại nghĩ, đây cũng không phải là chuyện mình có thể quan tâm, hơn nữa cho dù mình muốn giúp đỡ, Trình Tiến cũng chưa chắc chịu, liền hỏi tiếp: “Anh của em thì sao?”
Vương Tuấn nói: “Trình Dịch Hòa khá hơn một chút, bởi vì chứng minh là cậu ấy đem nhóm máu Duệ Duệ đưa đến cục cảnh sát, xem như là tự thú, hơn nữa cậu ấy còn hiến gan cho Duệ Duệ, xử tạm giam một tháng.”
Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm:”Như vậy cũng tốt.”
Vương Tuấn chuyển đề tài, nói: “Nhưng là…”
“Nhưng mà cái gì?” Tâm Trình Lâm nhất thời co chặt.
Vương Tuấn nói: “Bởi vì Trình Dịch Hòa và Duệ Duệ có giám định là cha con ruột, là Lưu Gia Dương sai người trong vòng một ngày vội vàng làm được, chứng cứ có tỳ vết, cho nên lực lượng cảnh sát cũng không thừa nhận, tòa án cũng xử đứa con lập tức trả cho cha đẻ. Nhưng Triệu Anh muốn Lưu Gia Dương tiếp tục đưa đơn tố tụng yêu cầu một lần nữa phán quyết lại đứa trẻ thuộc về ai.”
Hôm nay nhìn thấy thái độ của Duệ Duệ đối với mình, Trình Lâm cũng nghĩ tới đứa con không dễ dàng trở lại bên cạnh mình, nghe được tin tức này, mặc dù trong dự liệu, vẫn không khỏi thất vọng: “Em biết rồi.”
Vương Tuấn uống cạn ly nước chanh, nói: “Cậu không muốn con trở về bên cạnh cậu sao?”
“Muốn, làm sao không muốn chứ? Mỗi ngày đều nghĩ đến.”
“Nhưng sao cậu…”
Trình Lâm lắc lắc đầu, nói: “Hết cách rồi, tới đó nói sau đi.”
Tuy Vương Tuấn đã nghĩ được vài đường giải quyết nhưng đều là phương thức tương đối kịch liệt, hơn nữa y cũng biết quan hệ giữa Trình Lâm và Triệu Anh rất căng thẳng. Nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, y cũng không tiện can thiệp quá nhiều, nhân tiện nói: “Vậy nếu như không có chuyện gì, ngày hôm nay tôi phải trở về thủ đô.”
Trình Lâm nói: “A? Nhanh như vậy?”
Vương Tuấn nói: “Bên kia còn có nhiều chuyện cần phải giải quyết, ở đây cũng khá lâu rồi. ”
Kỳ thực công ty luật của Vương Tuấn cũng khá quy mô, ở Đông Lâm cũng có chi nhánh, nhưng việc quan hệ đến Trình Dịch Hòa, y mới tự mình chạy tới. Càng không nghĩ tới Lưu Gia Dương không lên tiếng cũng chạy tới, lần này trở lại thủ đô, khẳng định sẽ bận đến sứt đầu mẻ trán, thực sự không thể tiếp tục ở lại.
Tuy Trình Lâm không biết nội tình, cũng biết không thể giữ y lại, hai người cùng ăn cơm trưa, sau đó đưa Vương Tuấn lên tàu hỏa.
Một tháng trôi qua Trình Dịch Hòa được ra tù, vết thương trên trán Trình Lâm cũng đã lành, nhưng vẫn có một vết sẹo hồng nhạt, nhưng da của Trình Lâm rất trắng nên vết sẹo vẫn rất dễ thấy.
Trước khi xuất phát, Trình Lâm còn nhiều lần soi gương, để tóc tai che kín một ít. Nhưng làm sao cũng không hài lòng, mắt thấy thời gian cũng sắp đến rồi, Trình Lâm từ bỏ hành vi che giấu, vội vàng đi đón Trình Dịch Hòa.
Thời tiết đã ấm lên, con đường dẫn đến cửa trại giam thẳng tắp rộng rãi, dấu chân thưa thớt, không có nhiều cây cối, Trình Lâm đứng ở dưới ánh mặt trời lập tức ra một thân mồ hôi. Nhưng cũng không có chờ quá lâu, cửa lớn rầm một tiếng mở ra, thân ảnh cao to kiên cường của Trình Dịch Hòa xuất hiện
Bởi vì trong một tháng, chỉ cần thấy nhiệt độ có chút biến hóa Trình Lâm liền mua quần áo mới đưa vào, cho nên lúc Trình Dịch Hòa đi ra trên vai còn đeo một cái balo màu đen, bên trong tất cả đều là quần áo của Trình Lâm mua cho anh.
Trình Lâm vốn cho là, ở trong tù giáo dục lao động một tháng, Trình Dịch Hòa ít nhất sẽ cúi đầu ủ rũ, hoặc là đúng quy đúng củ, kết quả anh ngược lại rất tốt, bước đi vênh vang đắc ý, nhìn thấy Trình Lâm còn ngả ngớn huýt sáo.
Trình Lâm bị đùa bật cười, xa xa liền nói: “Anh ngại một tháng bị giam tư vị không đủ sao?”
Đang nói chuyện, Trình Dịch Hòa chạy tới trước mặt Trình Lâm, nâng cằm Trình Lâm, nhìn hai bên một chút, nhướng mày nói: “Làm sao? Anh không biết đùa giỡn phụ nam nhà lành cũng bị phạm pháp.” Phảng phất cố ý đối nghịch, ngay sau đó hôn vào đôi môi mềm mại của Trình Lâm một cái.
Trình Lâm né tránh ra, nói: “Bị người khác nhìn thấy.”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy, anh cũng không phạm pháp.”
“Nói nhiều, đi nhanh đi, nơi này không phải là chỗ tốt gì.”
Trình Dịch Hòa vẫn nâng cằm Trình Lâm nhìn kỹ một chút, nói: “Làm sao lại gầy?” Một cơn gió thổi qua làm bay tóc trên trán Trình Lâm, ngay sao đó Trình Dịch Hòa nhẹ nhàng sờ sờ vết sẹo trên thái dương Trình Lâm: “Nơi này.. chuyện gì xảy ra?”
Trình Lâm nói: “Không có chuyện gì, chỉ là bước đi không cẩn thận bị té, đã không sao rồi.” Trình Lâm nhiều lần luyện tập nói dối không hoảng loạn, mặt không đỏ không thở gấp.
Ngày mở phiên toà Trình Lâm không có mặt, Trình Dịch Hòa cũng đã từ nơi Vương Tuấn biết được Trình Tử Duệ làm Trình Lâm bị thương, nhưng chuyện qua lâu như vậy, cũng không muốn tính toán, nên anh không chọc thủng Trình Lâm, nặn nặn chóp mũi Trình Lâm: ” Nhóc con ngốc, cũng không chú ý một chút, không biết anh sẽ đau lòng?”
Trình Lâm ôm Trình Dịch Hòa lấy lòng nói: “Biết rồi… Trình má má, không có lần sau.”
Trình Dịch Hòa đánh vào mông Trình Lâm một cái: “Rất có chí khí? Dám chế nhạo anh?”
Trình Dịch Hòa làm dáng còn muốn đánh một cái nữa, Trình Lâm cười chạy đi, Trình Dịch Hòa liền đuổi theo, dưới trời xanh mây trắng, hai người như hai đứa trẻ truy đuổi nhau.
200 mét là đến trạm xe buýt, Trình Lâm chạy nhanh hơn nữa cũng không thể không dừng lại, Trình Dịch Hòa chạy tới ôm eo cậu chọt lét.
Trình Lâm không nhịn được cười ha ha, nói chuyện cũng thở dốc: “Đừng… Đừng đụng… Thật là nhột…”
Giọng nói của Trình Lâm réo rắt êm tai, làm Trình Dịch Hòa không nhịn được nghĩ đến những chuyện ám muội, anh vội dìu Trình Lâm, tuy rằng không có ai, vẫn cứ sửa vạt áo Trình Lâm lại mấy lần, xác nhận sẽ không lộ ra một chút da thịt, nghiêm mặt giáo huấn: “Người đã lớn còn giống một đứa nhỏ.”
Trình Lâm nói: “Là anh già mà không đứng đắn!”
Trình Dịch Hòa vặn lấy cằm Trình Lâm làm cho cậu đối mặt với mình, uy hiếp nói: “Có phải em cảm thấy ban ngày ban mặt anh sẽ không dám đem em làm? Hả?”
Trình Lâm đảo mắt nhìn phía sau Trình Dịch Hòa, xe công cộng đã đến, phủi tay Trình Dịch Hòa ra, nói: “Không đùa với anh, xe đến.”
Con đường này tuy rằng vắng vẻ, nhưng người trên xe lại rất nhiều, sau khi Trình Lâm bỏ tiền liền chen chúc đi về phía sau tìm một cái vòng nắm tay liền đứng lại, Trình Dịch Hòa cao hơn Trình Lâm, nắm chặt tay nắm trên đầu Trình Lâm, chen ở phía sau Trình Lâm.
Tuy nói trên xe nhiều người, cũng không đến nó mỗi người đều thịt thiếp thịt gió thổi không lọt, nhưng Trình Dịch Hòa lại gắt gao kề sát sau lưng Trình Lâm, mông Trình Lâm sẽ thỉnh thoảng ma sát đến bộ vị không thể nói ra của Trình Dịch Hòa, hơn nữa xe bus loạng choà loạng choạng, ban ngày ban mặt, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, đặc biệt khiến người xấu hổ.
Trình Lâm không nhịn được đẩy cánh tay Trình Dịch Hòa một cái: “Anh đừng bám chặt em như vậy, anh đến bên cạnh đi!”
Trình Dịch Hòa làm như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn vành tai đỏ bừng của Trình Lâm, như muốn dùng ánh mắt tình tứ liếm một chút, thản nhiên nói: “Làm sao vậy? Anh chỉ thích như vậy.”
Trình Lâm lo lắng Trình Dịch Hòa chỉ trích mình nghĩ quá nhiều, hầm hừ không nói lời nào, ai biết Trình Dịch Hòa càng ngày càng lớn mật, biết không ai chú ý hai người, thẳng lưng ở trên người Trình Lâm cọ tới cọ lui, lúc này Trình Lâm mới hiểu người này đang cố ý! Ngay sau đó cậu thúc mạnh khủy tay mình về phía sau, Trình Dịch Hòa vẫn không nhúc nhích, nên như thế nào thì như thế đấy.
Trình Lâm sợ bị người khác nhìn thấy tức giận đến muốn khóc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nói: “Lão lưu manh! Em sẽ giận đó!”
Trình Dịch Hòa thấy trong đôi mắt của cậu bịt kín một tầng hơi nước, biết mình đùa hơi quá, vội đứng ra xa một chút, giả vờ nói với Trình Lâm: “Anh chỉ đùa với em một chút thôi.”
Trình Lâm quay mặt đi không để ý tới anh, Trình Dịch Hòa mặt dày tiến đến một bên khác, nói vào tai Trình Lâm: “Em còn tức giận nữa thì anh sẽ lập tức hôn em.”
Trình Lâm sợ anh ở trước mặt nhiều người làm bậy, chỉ có thể hầm hừ nói: “Em không thèm giận”
Trình Dịch Hòa hài lòng nói: “Lúc này mới ngoan.”
Thế nhưng tính khí Trình Lâm thế nào Trình Dịch Hòa làm sao không biết, thấy khuôn mặt nhỏ nín đến đỏ bừng, đều sắp bốc khói, biết vừa nãy nhất định sợ hãi, anh nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi nơi nào?”
Trình Lâm thấy anh không tiếp tục làm chuyện hạnh kiểm xấu, lửa giận và xấu hổ cũng lắng xuống, nói: “Em thuê một phòng gần Bạch miếu, tiền thuê nhà cũng rẻ, một tháng chỉ cần một trăm đồng!”
Trình Dịch Hòa tán dương: “Thật tốt!”
Nói đến cái khác, Trình Lâm liền quên mất chuyện vừa rồi, quay đầu đối mặt Trình Dịch Hòa, nói: ” Bên kia đều là nhà cũ, điều kiện không bằng nhà của chúng ta, chỉ sợ anh sống không quen?”
Trình Dịch Hòa dũng cảm nói: “Không có chuyện gì, được ở với em ngủ ngoài đường anh cũng nguyện ý.”
Trình Lâm phốc bật cười:”Không đến nỗi thảm như vậy.”
Lúc hai người tới chỗ, đã là chuyện của một tiếng sau.
Đông Lâm quy hoạch phát triển muộn, rất nhiều công trình xây dựng nội thành đều phải chiếm dụng đất nông thôn, những nơi giáp ranh bị cuốn vào, biến thành một kiểu thành thị dị loại: Thành trung thôn.
Nơi này đường phố chỉ có rộng đủ để hai, ba người sóng vai đi qua, tuy là đường nhựa nhưng nhà hai bên đường đều được xây bằng gạch mộc niên đại rất xa xưa, đi lòng vòng một hồi, Trình Lâm chỉ vào một nhà ngói lớn xây thành nhiều phòng trọ, nói: “Chính là kia.”
Trình Dịch Hòa gật gật đầu, lập tức đi tới. Trình Lâm mở cửa, nhà rất nhỏ, vuông vức, để cái bàn mạt chược cũng khó khăn, bên tay phải là nhà bếp, đối diện cửa là phòng khách và phòng ngủ chính.
Sau khi vào nhà lại không đơn sơ như Trình Dịch Hòa tưởng tượng, cũng tường sơn trắng, gia cụ rất ít, nhưng đây chỉ là phòng cho thuê như thế cũng đủ dùng.
Biết Trình Lâm không có oan ức chính cậu, lòng Trình Dịch Hòa thư thản một chút.
Trình Lâm lấy balo trên vai Trình Dịch Hòa thả ở trên ghế sa lon, có hơi đắc ý hỏi: “Thế nào?”
Trình Dịch Hòa nói: “Không nghĩ tới Lâm Lâm nhà ta không chỉ xinh đẹp như hoa, còn biết cần kiệm công việc quản gia, đời trước nhất định anh đã cứu vớt toàn bộ vũ trụ!”
Thấy Trình Dịch Hòa nói khuếch đại như vậy, Trình Lâm nhịn không được bật cười: “Sao miệng anh càng ngày càng ngọt.”
Trình Dịch Hòa chỉ môi của mình, nói: “Em nếm thử, bởi vì lau mật.”
“Không nói chuyện với anh!” Trình Lâm đỏ mặt, đẩy Trình Dịch Hòa vào buồng tắm: “Nhanh đi tắm.”
Trình Dịch Hòa cố ý quay về phía sau như là đang chơi xấu: “Em theo anh.”
Trình Lâm hơi dùng sức đem Trình Dịch Hòa đẩy vào, ngay sau đó oành một tiếng đóng cửa lại, dùng hành động thay thế trả lời.
Sau khi Trình Dịch Hòa ra ngoài Trình Lâm đã nấu xong một bát mỳ nóng hổi đặt ở trên bàn ăn, mùi thơm bay khắp nơi, mặt trên còn có hai quả trứng chần, Trình Lâm vẫy tay nói: “Mau tới đây ăn đi.”
Trình Dịch Hòa ngồi xuống, cầm lấy đũa liền nhét hơn một nửa vào trong miệng, Trình Lâm kinh ngạc nói: “Anh ở trại giam ăn không đủ no sao?”
Trình Dịch Hòa lại ăn thêm vài miếng, mới nói: “Nào có ngon như em làm.”
Tuy rằng không hiểu sao hôm nay Trình Dịch Hòa lại nói những lời làm người vui vẻ, Trình Lâm vẫn thật cao hứng, nói: “Uống ngụm canh, chớ mắc nghẹn.”
Một bát mì lớn Trình Dịch Hòa dùng không tới hai phút nhét toàn bộ vào trong bụng, giống như đời này chưa từng ăn cơm no, húp hết nước còn hỏi: “Ăn quá ngon, còn nữa không?”
“Không, không còn, nếu ăn không đủ no em lại làm thêm cho anh.” Trình Lâm có chút ngốc, cậu bảo Trình Dịch Hòa rửa ráy, ăn mì, đều học hỏi từ internet nói là trừ xúi quẩy, làm bộ một chút là được, ai biết Trình Dịch Hòa càng muốn nhiều hơn.
Trình Dịch Hòa không nhịn được ợ một tiếng no nê, nói: “Vậy quên đi, lúc nào em đói bụng, chúng ta cùng nhau ăn là được.”
“Ồ.” Trình Lâm sững sờ dọn dẹp chén đũa đi vào nhà bếp rửa.
Trình Dịch Hòa cũng đi theo Trình Lâm vào, từ phía sau ôm lấy eo Trình Lâm, không nhịn được hôn vào cổ của cậu.
Trình Lâm bị huyên náo không thoải mái: “Em rửa chén nước sẽ bắn trên người anh.”
“Không sao.” Trình Dịch Hòa nói thật nhỏ, một tay thuận theo vạt áo Trình Lâm thăm dò tiến vào.
“Đừng sờ nơi đó! Anh thật đáng ghét!” Trình Lâm kinh hô một tiếng, chút nữa là đánh rơi bát.
“No cơm ấm cật là chuyện thường tình.”
Trình Lâm còn chưa kịp cãi lại, ngay sau đó Trình Dịch Hòa cầm lấy tay còn ướt nhẹp của Trình Lâm đè ở chỗ đó: “Em xem một chút, đều là em trêu đến. Đã lâu.”
Cảm xúc chân thực trong tay làm Trình Lâm mặt đỏ tim đập: “A? Anh ở trên xe liền…”
“Đúng vậy, vẫn luôn không có tiêu xuống. Nếu không phải lo lắng bị người khác nhìn thấy anh sẽ thật đem em làm.” Trình Dịch Hòa cây ngay không sợ chết đứng nói.
Nhớ tới chuyện trên xe buýt, Trình Lâm ý xấu bóp một cái: “Anh khốn nạn!”
Nhưng cậu không dùng nhiều sức trái lại như châm thêm lửa cho Trình Dịch Hòa, anh vặn lấy cằm Trình Lâm mạnh mẽ hôn lên, trong lúc giãy giụa cái chén trong tay Trình Lâm bị rơi vào bồn rửa.
Trình Lâm hàm hàm hồ hồ nói không rõ ràng: “A… A… Thả ra…” Nhưng Trình Lâm chỉ rên lên một tiếng, sau đó không phát ra được một tiếng nào cả. Trình Dịch Hòa ngậm khối thịt mềm sau gáy cậu, đã đem cậu nhỏ của mình mạnh mẽ tiến vào. Qua vài giây, Trình Lâm mới lấy lại sức lực, ngón tay sít sao nắm lấy bồn rửa chén, trên mu bàn tay gân xanh đều nổi lên, thở dốc nói: “Đừng… Đừng ở chỗ này.”
“Được, đều nghe em.” Trình Dịch Hòa khàn cổ họng nói, cứ như vậy ôm Trình Lâm vào phòng ngủ, loảng xoảng một tiếng đóng cửa lại.
Ban ngày đi đến Vu sơn, trong một lúc không thể nói hết.
Ngày kế sắc trời tờ mờ sáng không biết gà nhà ai lại gáy vang.
Trình Dịch Hòa bị đánh thức, vừa mới tỉnh dậy anh còn tưởng rằng mình đang ở trại giam, tâm tình thẫn thờ, quả thực là đếm từng ngày rất muốn nhanh chóng nhìn thấy Trình Lâm, nhưng ngay sau đó mới nhớ trong trại giam không có gà trống, anh đã về nhà với Trình Lâm.
Nhưng Trình Dịch Hòa nhìn trên giường không có ai!
“Lâm Lâm!” Trình Dịch Hòa đứng dậy nhìn xung quanh đều không có thân ảnh Trình Lâm.
Trong nháy mắt Trình Dịch Hòa đột nhiên bị một trận sợ hãi lạnh lẽo đến tận xương sâu sắc bao phủ lại, Trình Lâm không thấy? Cậu một mình ra đi?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.