Chương trước
Chương sau
Trình Lâm nháy mắt mấy lần, có chút khó hiểu những gì Trình Dịch Hòa nói, ngơ ngác hỏi: “Nhưng tại sao anh lại có một đứa con? Chuyện khi nào?”
Trình Dịch Hòa giang cánh tay ôm Trình Lâm vào trong lòng, hai má chặt chẽ để gần trán Trình Lâm, qua một hồi lâu mới nói: “Bởi vì em không nghe lời.”
Trình Lâm tức khắc phản bác: “Em không có không nghe lời.”
Trình Dịch Hòa không hề có một tiếng động thở dài, lúc này mới từ tốn nói: “Hai chúng ta có đoạn thời gian bởi vì ba mẹ anh nên có lúc náo loạn mâu thuẫn, đoạn thời gian đó đầu óc anh cũng rất loạn, cả ngày bị cha mẹ thúc kết hôn phiền không chịu được, sau đó làm bộ cùng người khác có con, để ba mẹ anh đi chăm sóc, như vậy lực chú ý của họ đều đặt ở trên người đứa bé, đối với quan hệ của chúng ta tất nhiên sẽ bỏ mặc.”
Trình Lâm không nghĩ tới dĩ nhiên là như vậy: “A? Thì ra như vậy sao?”
“Không phải thì sao?”
Trình Lâm lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Em chưa bao giờ tức giận với anh, có phải anh lén lút có con với người khác làm em tức giận đến thương tâm quá độ, mới mất trí nhớ hay không?”
Trình Dịch Hòa cảm thấy Trình Lâm suy đoán như kịch bản phim truyền hình, nhịn không được cười lên, nhưng ngay sau đó liền xông lên một cảm giác vô lực bi ai, thương tâm quá độ, nói một cách khác thì Trình Lâm nói cũng rất chính xác.
Trình Dịch Hòa trong lòng đắng chát, có chút thương cảm hỏi: “Giả như anh và người khác kết hôn, cùng người khác có con, em có cực kì đau lòng không?”
Trình Lâm thật tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là sẽ không, chỉ cần anh trải qua thật tốt, em cũng rất vui vẻ.” Nhưng ngay sau đó, Trình Lâm lắc đầu: “Không đúng, em không chấp nhận loại giả thiết này, bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi.”
Trình Dịch Hòa cũng cười theo, nặn nặn hai má Trình Lâm: “Đúng, không thể có loại giả thiết vô vị đó.”
Trình Lâm cảm giác tâm trạng Trình Dịch Hòa không vui, hơn nữa không muốn nhắc lại chuyện đã qua, cũng không truy hỏi nữa, nói: “Nhưng vừa nãy bác cả nói con ngã bệnh, bây giờ nên làm gì?”
Trình Dịch Hòa nhíu mày, nói: “Đúng, mẹ anh nói là xơ gan, cần phải làm cấy ghép, bảo anh trở về xét nghiệm máu.”
Trình Lâm kinh ngạc nói: “A? Nhưng là… Nhưng anh không phải cha đẻ.”
Cũng vì nguyên nhân này nên Trình Dịch Hòa mới đau đầu, không phải không nguyện ý, mà là không thể: “Đúng, đây mới là việc anh lo lắng, không phải anh máu lạnh vô tình không muốn trở về, đứa nhỏ này kêu anh là cha nhiều năm như vậy, anh đối với nó không chỉ có trách nhiệm còn có tình cảm, nhưng anh không phải cha ruột của nó, xét nghiệm căn bản làm không được, lúc đó vạn nhất lộ ra…. Ai…”
“Chuyện này cũng trách anh, cho nên lúc bắt đầu không nên làm chuyện lừa người ” Trình Lâm thở dài một hơi, nói: “Nhưng đứa bé không có ba mẹ ở bên cạnh thật đáng thương, nói thế nào vẫn nên trở về xem đi. Lúc đó nếu thực sự không được, thì đi tìm cha mẹ ruột cho nó, hy vọng cha mẹ ruột có nhóm máu thích hợp. Không thể trơ mắt nhìn đứa bé chịu tội chịu chết.”
Trình Dịch Hòa nói: “Ừ, em nói đúng, anh cũng nghĩ như vậy. Chỉ là anh không yên lòng em.”
Trình Lâm kỳ quái nói: “Em? Em có cái gì không yên lòng.”
“Anh không yên lòng để em một mình ở nơi này, càng không muốn để em trở về không lý do để mẹ anh tức giận.” Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ nói: “Em không chịu thua kém là tốt rồi, anh cũng không cần lo lắng em chịu thiệt.”
Trình Lâm cười nói: “Không có chuyện gì, em không trêu chọc nổi thì em trốn, lúc đó anh chuyên tâm đi chăm sóc con là được, em trốn ở nhà chờ anh.”
Trình Dịch Hòa nhíu chặt hai hàng lông mày, nắm cằm của Trình Lâm lắc lắc: “Nhưng em không ở trước mắt anh, cuối cùng anh cũng lo lắng.”
Trình Lâm liền học giọng nói của trẻ em, nũng nịu nói: “Trình ba ba, em nhất định sẽ ở nhà ngoan ngoãn, anh không cần lo lắng, chờ anh trở về, em còn tắm rửa sạch sẽ tự mình nằm trên giường, có phải là chưa từng thấy con trai nào biết điều như vậy đúng không?”
Trình Lâm chỉ muốn cho Trình Dịch Hòa thả lỏng tâm tình, cố ý làm nũng bán manh, nhưng cách làm của cậu giống như đốt một luồng hỏa diễm cấm kỵ trong huyết mạch, làm cho Trình Dịch Hòa cảm nhận được một loại kích thích mới mẻ chưa bao giờ có. Trình Dịch Hòa chỉ tưởng tượng hình ảnh kia một chút, huyết dịch của cả người liền chảy đến chỗ đó.
Trình Dịch Hòa tiếng nói ám ách: “Vậy tối nay trước hết để cho ba ba thử xem con trai có ngoan hay không.”
Sau khi Trình Lâm phản ứng lại đã chạy trốn không kịp, bị Trình Dịch Hòa kéo quần áo, đặt ở trên ghế salông.
Cứ như vậy, hành trình dạo Hà Lan còn chưa bắt đầu liền vội vã kết thúc. Hai người mua vé máy bay hôm sau khởi hành về nước.
Trở lại thủ đô, Trình Dịch Hòa thu xếp cho Trình Lâm ở một khách sạn sau đó liền chạy tới bệnh viện. Lúc anh đến Duệ Duệ còn nằm ở trên giường bệnh ngủ, nhưng không thấy Triệu Anh ở bên cạnh trông coi.
Trình Dịch Hòa nhỏ giọng nhanh chân đi tới ngồi ở bên giường, thấy Duệ Duệ xác thực gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ vàng như nghệ, hốc mắt hãm sâu, bụng bởi vì ứ nước nên nhìn rất lớn, mặc dù che kín chăn cũng có thể nhìn thấy khác thường rõ ràng, so với lần hai người gặp gỡ lần cuối cùng như hai người khác nhau.
Trình Dịch Hòa đau lòng, trìu mến sờ sờ khuôn mặt của Duệ Duệ, có lẽ bị bệnh nên ngủ không sâu, Duệ Duệ liền mở mắt ra, thấy là Trình Dịch Hòa, mệt mỏi kêu lên: “Ba ba.”
Trình Dịch Hòa cảm giác khó chịu, nói: “Ngoan.”
Giữa hai người ít khi tiếp xúc nên Duệ Duệ quay đầu không nhìn thấy Triệu Anh, nhất thời hoảng hốt, hỏi: “Bà nội đâu?”
Trình Dịch Hòa ôn nhu dụ dỗ: “Ba cũng không biết, ba vừa tới cũng không nhìn thấy, không có chuyện gì, chắc bà nội sẽ lập tức trở về.”
Duệ Duệ nhướng mày lên gật gật đầu. Hai cha con lại không nói chuyện, Trình Dịch Hòa rất muốn hỏi Duệ Duệ có đau hay không, mấy ngày nay trong bệnh viện xảy ra chuyện gì, nhưng không biết vì sao, khi định hỏi ra, anh lại cảm thấy mình đúng là một người cha vô trách nhiệm.
Nhưng Triệu Anh trở về đúng lúc cứu vãn sự lúng túng giữa hai cha con, trong tay bà cầm theo hộp giữ ấm, chắc là đi mua bữa sáng, đột nhiên nhìn thấy Trình Dịch Hòa, cũng rất là kinh hỉ, để hộp giữ ấm trên bàn, thúc giục: “Mau mau nhanh, con đi làm xét nghiệm đi.”
Trình Dịch Hòa nói: “Mẹ, cái này không vội, hay là mẹ ăn điểm tâm trước đi.”
Triệu Anh vội la lên: “Duệ Duệ quan trọng, mẹ cũng không thiếu bữa cơm này.”
Trình Dịch Hòa thấy chỉ có một mình Triệu Anh, liền hỏi: “Ba của con đâu?”
Triệu Anh nói: “Ba của con đau lưng không nhúc nhích nổi, ở nhà nghỉ ngơi rồi.”
Trình Dịch Hòa nói: “Được rồi, Duệ Duệ bên này cũng không đi được, mẹ cũng đừng quản con, con tự mình đi làm xét nghiệm là được.”
Triệu Anh lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, nhanh chóng khoát tay thúc con trai: “Vậy con nhanh đi.”
Trình Dịch Hòa một mình đi làm kiểm tra sức khoẻ, kết quả, máu của anh và Duệ Duệ thích hợp đều là nhóm máu O, điều này làm cho Trình Dịch Hòa thở phào nhẹ nhõm, như vậy tỷ lệ thành công sẽ lớn một chút.
Duệ Duệ tình huống không tốt, Trình Dịch Hòa không thể nhìn một chút liền trở về, ban ngày vẫn luôn ở bệnh viện, vốn cũng chuẩn bị ở bệnh viện đến buổi tối, để Triệu Anh trở về nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng Triệu Anh chết sống không yên lòng, không thể xa Duệ Duệ nên bảo Trình Dịch Hòa đi về. Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác là chờ Duệ Duệ ngủ mới trở về khách sạn.
Trình Lâm còn đang ôm Ipad tìm kiếm tư liệu liên quan đến xơ gan, thấy Trình Dịch Hòa trở về, nói: “Anh, em đã tìm hiểu, người ta nói coi như là cha con ruột cũng không nhất định có thể thích hợp.”
Trình Dịch Hòa đi đến ngồi ở bên cạnh Trình Lâm sờ sờ đầu cậu, nói: “Ừ, anh biết. Nhưng ngày hôm nay kiểm tra sức khoẻ, anh và Duệ Duệ có cùng nhóm máu, như vậy tỷ lệ thành công cũng lớn một chút.”
Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thật sự quá tốt.”
Trình Dịch Hòa cong ngón tay gõ gõ thái dương Trình Lâm, nói: “Đứa ngốc, nhóm máu giống nhau cũng không nhất định sẽ thích hợp, rất nhiều người bị bệnh này, chỉ có thể chờ chết.”
Trình Lâm lo lắng, nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trình Dịch Hòa không trả lời, cau mày trầm mặc hồi lâu, mắt nhìn vào hư không như đang suy nghĩ cân nhắc thứ gì trọng yếu, Trình Lâm đẩy bả vai anh, hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì?”
Trình Dịch Hòa phục hồi tinh thần lại, nói: “Anh sẽ nghĩ biện pháp, không cần em quan tâm.”
Thấy Trình Lâm nhăn nhó, Trình Dịch Hòa cười dùng ngón tay trỏ ấn ấn mi tâm Trình Lâm: “Không nên suy nghĩ nhiều, nghỉ sớm một chút đi.”
Ngày kế, Trình Dịch Hòa đúng giờ đi bệnh viện chăm nom Duệ Duệ, anh đã chuẩn bị tâm lý trường kỳ đấu tranh không ngờ xế chiều hôm đó, y tá báo cho Trình Dịch Hòa, xét nghiệm của anh với Duệ Duệ hoàn toàn thích hợp.
Nhận được tin tức tốt này, mây đem trong lòng mọi người rốt cục bay đi hơn một nửa, chỉ còn chờ tiến hành giải phẫu.
Đêm đó Trình Dịch Hòa trở về khách sạn cũng nói cho Trình Lâm tin tức này, Trình Lâm nghe cũng thật cao hứng: “Quá tốt rồi.”
Nhiều ngày trôi qua Trình Dịch Hòa rốt cục lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, nói: “Đúng vậy, cuối cùng giải quyết được một vấn đề lớn, nhưng ngày mai anh phải đi bệnh viện, không thể trở về, bác sĩ nói cần nhanh chóng bắt đầu giải phẫu.”
Trình Lâm nói: “Nhanh như vậy sao? Vậy em cùng đi với anh.”
Trình Dịch Hòa vốn không muốn để cho Trình Lâm và Triệu Anh gặp mặt, một là không muốn Trình Lâm bị ủy khuất, hai là sợ Trình Lâm trong lúc vô tình lại bị kích thích, nên nói: “Không cần, em cứ ở khách sạn, đừng lo cho anh”
Trình Lâm lo lắng nói: “Nhưng bác cả phải chăm sóc Duệ Duệ, anh làm sao bây giờ? Bác cả không thể chăm sóc một lúc hai người.”
Trình Dịch Hòa nói: “Cha anh cũng ở đó, em không cần phải để ý đến.”
Trình Lâm nghe Trình Dịch Hòa nói như vậy mới yên lòng. Cậu liền đi chuẩn bị quần áo cho Trình Dịch Hòa, thu thập một ít vật phẩm thường dùng. Mãi đến khi trời vừa sáng, trước khi Trình Dịch Hòa ra cửa, Trình Lâm lại cảm thấy không yên lòng, nói: “Hay là em cùng đi với anh, bác cả nhìn thấy em không vui thì không vui đi.”
Trình Dịch Hòa nửa đùa nửa thật nói: “Lúc đó anh nằm ở trên giường bệnh không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đánh nhau?”
Trình Lâm bật cười: “Em sẽ không đánh nhau.”
Trình Dịch Hòa đè gáy Trình Lâm lại hôn vào trán cậu một cái, nói: “Ngoan, nghe lời của anh.”
Trình Lâm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đi đi.”
Sau đó Trình Dịch Hòa nằm viện, để cho an toàn bác sĩ lại kiểm tra sức khỏe cho hai cha con thêm một lần nữa. Trình Dịch Hòa khỏe mạnh, rất thích hợp làm hiến gan cấy ghép, trước khi giải phẫu một đêm Duệ Duệ có chút sốt nhẹ, nên thời gian làm phẫu thuật phải chậm lại, mãi đến hai ngày sau, xác nhận Duệ Duệ hoàn toàn khôi phục mới bắt tay chuẩn bị giải phẫu.
Trình Lâm một mình ở khách sạn chờ cũng rất nóng lòng, nhưng Trình Dịch Hòa cũng không nói nhiều chuyện với cậu chỉ nói tất cả đều tốt.
Giải phẫu tiến hành cũng rất thuận lợi, bởi vì tình huống của Duệ Duệ tương đối phức tạp, còn phải vượt qua thời kỳ nguy hiểm bài dị, cho nên bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt quan sát.
Trình Dịch Hòa thì thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng bị cắt xuống một phần bộ phận, chỉ cần ẩm thực thoả đáng, hậu kỳ bảo trì sức khỏe sinh hoạt quy luật, rất nhanh có thể khôi phục bình thường.
Cho nên phần lớn tinh lực của Triệu Anh vẫn đặt ở trên người Duệ Duệ, sức khỏe của Trình Vinh Kiến không tốt bằng lúc trước, sau khi bị đau lưng tự chăm lo cuộc sống của mình cũng là vấn đề, lúc đầu Trình Dịch Hòa còn lo lắng cha ở nhà không ai chăm sóc, muốn nhờ một bảo mẫu, nhưng Triệu Anh nói, trong nhà còn có Trình Dịch Tân không cần lo lắng.
Nhờ vậy Trình Dịch Hòa mới biết Trình Dịch Tân đã trở về nước, năm ngoái khi hai người tạm biệt ở quán cà phê, mấy ngày sau Trình Dịch Hòa đã chuyển tiền qua, sau đó cắt đứt liên hệ, không nghĩ tới, Trình Dịch Tân lại trở về nước. Nhưng đây cũng là việc tốt, Trình Dịch Hòa nghĩ Trình Dịch Tân quá vô tâm để cho y một mình ở hải ngoại, nói không chừng có lúc cũng sẽ mất mạng, để Trình Dịch Tân trở về chăm sóc Trình Vinh Kiến cũng coi như có đất dụng võ.
Trình Dịch Hòa ở phòng bệnh hai người, ở cùng phòng là một bà cụ hơn bảy mươi tuổi, cũng rất ít nói, giữa hai người không có tiếng nói chung, Trình Dịch Hòa chỉ nằm một ngày đã cảm thấy rất buồn chán.
Tâm trạng Trình Dịch Hòa khoan khoái nên ngày thứ hai có thể tự mình ngồi dậy ăn cơm, tốc độ khôi phục kinh người. Triệu Anh rất ít khi tới thăm anh, ngoại trừ lúc đưa cơm mới xuất hiện mấy phút, đa số thời gian đều là Trình Dịch Hòa một mình ngốc. Nhưng dù sao trên người cũng có vết mỗ nên anh chỉ có thể, trừ ăn thì cũng là ngủ, có cảm giác “Sống mơ mơ màng màng”.
Đêm nay lúc mười một giờ sau khi y tá kiểm tra phòng xong, Trình Dịch Hòa rất nhanh rơi vào mộng đẹp, không biết làm sao, trong mộng kỳ quái gặp đầu trâu mặt ngựa, ngột ngạt làm Trình Dịch Hòa thở không nổi, đột nhiên thức tỉnh. Lúc này anh mới phát giác mũi của mình bị hai ngón tay thon dài nắm chặt, Trình Dịch Hòa ngước mắt nhìn, dưới ánh đèn lờ mờ thấy Trình Lâm cười khanh khách nhìn mình.
Trong nháy mắt, nụ cười của Trình Lâm như gió xuân hiu hiu, khiến lòng người vừa ấm vừa ngọt, Trình Dịch Hòa cười nắm tay Trình Lâm để lên môi cắn một cái: “Bại hoại! Em muốn mưu hại chồng?”
Trình Lâm khẽ hừ một tiếng, nói: “Em lo lắng cho anh ngủ không yên, không ngờ đi tới thăm thì thấy anh lại ngủ ngon như vậy.”
“Đã nói với em không cần lo lắng.”
Cánh tay phải của Trình Dịch Hòa lót ở sau gáy, tay trái vuốt ve lên ngực Trình Lâm.
Trình Lâm thấy anh đang mặc y phục bệnh nhân cũng không đứng đắn, lúc cậu gài lại nút áo cho anh, thấy lộ ra bắp thịt rắn chắc, thậm chí bụng dưới quấn băng gạt màu trắng cũng lộ ra ngoài.
Trình Lâm liền hừ anh một tiếng, dùng sức rút tay mình ra, cài hết nút áo của Trình Dịch Hòa lại.
Trình Dịch Hòa hai tay đều ở sau đầu, để cho Trình Lâm hầu hạ, còn cười nói: “Em là heo con sao? Ngày hôm nay cứ hừ hừ hừ.”
Trình Lâm liếc anh một cái, cầm lấy tay trái của Trình Dịch Hòa đặt ở trước ngực: “Anh để như vậy bị thương làm sao bây giờ?”
Trình Dịch Hòa cười nói: “Sẽ không, buổi sáng đã truyền dịch, nên cũng không cần truyền thêm nước biển.”
“Có đúng không? Nghe đâu sau khi truyền dịch khẩu vị sẽ không tốt, em mua quýt cho anh, có muốn ăn hay không?”
Trình Dịch Hòa không muốn ăn cũng phải nói muốn, anh nói: “Được đó.”
Trình Lâm từ túi giấy trên tủ đầu giường lấy ra một quả quýt lột vỏ sạch sẽ, lúc này mới đem một múi quít đưa đến miệng Trình Dịch Hòa.
Trình Dịch Hòa nuốt vào, nói: “Thật ngọt.”
Trình Lâm kinh ngạc nói: “Em hay mua trúng quít chua.”
Trình Dịch Hòa lập tức đổi giọng: “Thật chua.”
Trình Lâm nói: “Em thấy nếu em già lẩn lộn đút vào lỗ mũi của anh, anh cũng ăn.”
Trình Dịch Hòa nói: “Vậy thì không, Lâm Lâm thông minh lanh lợi, sao không nhận rõ miệng và mũi.”
Trình Lâm bị Trình Dịch Hòa đùa nhịn không được cười lên, mắt thấy hai trái quýt đã ăn xong rồi, còn không thấy có người khác đến. Trình Lâm liền hỏi: ” Người nhà không ai đến lo cho anh sao?”
Trình Dịch Hòa nói: “Anh cho em trai đi về, buổi tối cũng không có việc gì.”
Trình Lâm nháy mắt một cái, nói: “Vậy em ở lại cùng anh, có được hay không?”
Khoảng cách hai người rất gần, đôi mắt to của Trình Lâm trắng đen rõ ràng chớp chớp, Trình Dịch Hòa xương cốt đều yếu mềm, lời cự tuyệt làm sao cũng không nói ra được, anh chỉ nói được, dừng một chút, lại nói: “Kéo mành qua đi.”
Trình Lâm liền đem mành bao quanh giường kéo qua, như vậy tạo thành một không gian nhỏ chỉ có hai người, như đi vào một thế giới khác.
Thấy Trình Lâm còn ngơ ngác ngồi ở trên ghế nhìn mình cười, Trình Dịch Hòa nói: “Còn cười ngốc cái gì, mau lên đây.”
Trình Lâm đầu óc mơ hồ: “Đi đâu?”
Trình Dịch Hòa vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói: “Giường, không phải em nói muốn ở lại với anh.”
Trình Lâm cự tuyệt nói: “Không được, nằm như vậy rất chật.”
Trình Dịch Hòa nói: “Cần để anh ôm em, em mới lên giường?”
Thấy Trình Dịch Hòa thật muốn đứng dậy, Trình Lâm lập tức ngăn anh lại, nằm ở bên cạnh Trình Dịch Hòa, nói: “Anh đừng có lộn xộn, vết thương nứt ra rồi làm sao bây giờ?”
Trình Dịch Hòa nói: “Sẽ không, một chút cũng không đau.”
Trình Lâm đã hối hận vì kích động nói ra mình sẽ ở lại, nhưng cậu biết nếu như lại nói đi về thì Trình Dịch Hòa càng không vui, liền thương lượng: “Em ngồi ở trên ghế, nằm úp sấp một buổi tối là được.”
“Không được.”
Trình Lâm suy nghĩ một chút, lại nói: “Em đi thuê một cái ghế bố.”
Trình Dịch Hòa nói: “Người cho thuê ghế năm giờ đã nghỉ làm rồi.”
Trình Lâm lo lắng nói: “Giường nhỏ như vậy, em chen chúc với anh không tốt?”
Trình Dịch Hòa nói: “Vậy em ôm anh chặt một chút có phải tốt hơn không? Hơn nữa vết thương cũng không đau.”
Trình Lâm không tin: “Có thật không?”
“Đương nhiên là thật” Trình Dịch Hòa cầm tay Trình Lâm muốn để trên bụng mình: “Em thử xem.”
Trình Lâm sợ rút tay trở về: “Không, vạn nhất làm đứt chỉ, khóc thì đã muộn.”
Trình Dịch Hòa thuận thế cầm tay Trình Lâm đặt ở bên môi hôn một cái, nhẹ giọng nói: “Không cần lo lắng, nhanh ngủ đi.”
Trình Lâm ôm cổ Trình Dịch Hòa nhưng không dám ôm quá chặt, sợ đè lên vết thương Trình Dịch Hòa, thân thể cũng không dám thả lỏng, thẳng tắp như một tấm thép, cậu muốn chờ Trình Dịch Hòa ngủ, sẽ lén lút đứng dậy, nhưng hai ngày nay cậu lo lắng ăn không ngon không ngủ ngon, xác thực mệt mỏi, mí mắt không nhấc lên nổi, không cẩn thận ngủ quên mất.
Trình Dịch Hòa nghe thấy hô hấp Trình Lâm ổn định, liền lặng lẽ nhích qua một bên, Trình Lâm theo thói quen cũng dán vào anh, chiếm hơn một nửa chiếc giường, lúc này Trình Dịch Hòa mới thoả mãn nhắm mắt lại.
Nhưng khi Trình Dịch Hòa thức dậy phát hiện mình chiếm toàn bộ giường, cảm giác hôm qua Trình Lâm tới chỉ là một giấc mộng.
Trình Dịch Hòa vội vàng đứng dậy mở mành, bà lão đã ngồi dậy đang ăn cháo, Trình Dịch Hòa hỏi: “Bà nội, bà thức khi nào? Có gặp một người trẻ tuổi mặc áo khoác màu kaki không?”
Bà lão chậm rãi nhấp một muỗng cháo, nói: “Thấy, sáng sớm đã đi mua bữa sáng, bà cũng đi mua với cậu ấy.”
Trình Dịch Hòa quay đầu, thấy trên đầu giường có cháo và bánh bao nóng hổi.
Ngay sau đó anh nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Trình Dịch Hòa cầm lên nhìn, là tin nhắn của Trình Lâm: “Ăn cơm thật ngon, buổi tối trở lại thăm anh.”
Trình Dịch Hòa thở dài, không nỡ để Trình Lâm lén lén lút lút như vậy. Cho nên khi Triệu Anh đến anh nói với mẹ: “Trình Lâm tới, sau này mẹ đừng đến đây, chuyên tâm chăm sóc Duệ Duệ là được.”
Triệu Anh ngẩn người một chút, cũng không nói gì, dọn tất cả những gì mua cho Trình Dịch Hòa đem đi hết.
Đêm đó hơn 11 giờ Trình Lâm mới vào phòng bệnh, hai người kéo màn rồi mới bắt đầu lặng lẽ nói chuyện, Trình Dịch Hòa nói: “Sau này đừng lén lút như ăn trộm, anh đã nói với mẹ, em cứ đến đây.”
Trình Lâm rất là kinh ngạc, “A? Bác cả không tức giận sao?”
Trình Dịch Hòa có chút u oán nói: “Chắc trong lòng tức giận nhưng không nói ra, đồ mua cho anh đem đi hết, thậm chí ngay cả quýt em mua cho anh cũng không buông tha.”
Trình Lâm cười nói: “Nếu anh muốn ăn, ngày mai em đi mua cho anh.”
Trình Dịch Hòa khoa trương rung đùi đắc ý, nói: “Ai, cho nên vẫn chỉ có em biết đau lòng cho anh.”
Trình Lâm bắt đầu lo lắng: “Nhưng nếu như em ở đây, vạn nhất trong thang máy đụng phải làm sao bây giờ? Em thật sự sợ bác cả.”
Trình Dịch Hòa nói: “Sẽ không, phòng bệnh nhi đồng ở một tầng lầu khác, sẽ không đụng mặt đâu.”
Lúc này Trình Lâm mới yên lòng.
Có Trình Lâm bên cạnh Trình Dịch Hòa có người nói chuyện, so với một người buồn bực thoải mái hơn rất nhiều.
Hơn nữa chẳng biết vì sao, bà lão ở cùng phòng bệnh xưa nay không coi Trình Dịch Hòa ra gì, thấy Trình Lâm lại như thấy cháu trai ruột, cười đầy mặt đều là nếp nhăn. Trình Lâm cũng là người biết chăm sóc, lúc bà lão cần giúp đỡ, cậu cũng sẽ phụ một tay, ba người ở chung tương đối tốt.
Mỗi ngày Trình Dịch Hòa cũng đi qua thăm Duệ Duệ một lúc, Duệ Duệ khôi phục cũng rất tốt, trước mắt chưa từng xuất hiện phản ứng bài xích, trải qua chuyện này Duệ Duệ nhìn thấy Trình Dịch Hòa cũng thân mật rất nhiều, luôn cười kêu ba ba, có lúc Trình Dịch Hòa tới chậm mấy phút, Duệ Duệ không ngừng lẩm bẩm hỏi tại sao ba ba còn chưa tới.
Trình Dịch Hòa biết được, trở về nói với Trình Lâm: “Lá gan này cắt cũng có giá trị, nếu cắt một khối nữa cũng nguyện ý.”
Trình Lâm bịt miệng Trình Dịch Hòa: “Phi phi phi, loại này không thể nói, đương nhiên là hai người đều khoẻ mạnh mới tốt.”
Một tuần sau, Trình Dịch Hòa xuất viện sớm hơn Duệ Duệ. Sau khi trở về nghỉ ngơi hai ngày, nghĩ đến từ khi về nước còn chưa gặp mặt Trình Vinh Kiến một lần, Trình Dịch Hòa muốn đến thăm một chút, vì vậy tại thừa dịp đi bệnh viện thăm Duệ Duệ, thuận tiện trở về nhà một chuyến.
Thế nhưng khi đi xuống lầu, Trình Dịch Hòa bỗng nhiên dừng bước chân, nghĩ đi thăm cha ruột không mua một ít quà thì không quá tốt? Nhưng khi quay người đi tới cửa tiểu khu, thì lại nghĩ, nhà này là mình mua, mình về nhà mình tại sao còn phải mua quà?
Trình Dịch Hòa không hiểu sao lại xoắn xuýt mười mấy giây, hay là đến cửa hàng gần nhà mua một giỏ trái cây, lúc này mới đứng ở cửa nhà mình gõ cửa.
Người ra mở cửa là Trình Dịch Tân, hai anh em đột nhiên gặp mặt, cùng ngẩn người một chút, Trình Dịch Tân còn có chút sợ sệt, nói: “Anh, tại sao anh trở lại?”
Trình Dịch Hòa nói: “Nhà anh, anh không thể trở về?”
Trình Dịch Tân bị sặc á khẩu không trả lời được, ngay sau đó Trình Dịch Hòa bỏ quà cầm trong vào ngực Trình Dịch Tân, cất bước đi vào.
Trình Vinh Kiến ngồi ở ghế mát xa giành riêng cho mình, nhìn thấy Trình Dịch Hòa trở về, quay đầu, động tác rất khó khăn, nói: “Trở về?”
Trình Dịch Hòa ngồi ở ghế salon đối diện Trình Vinh Kiến nói: “Không phải nói đau thắt lưng sao? Lẽ nào xương cổ cũng có tật xấu?”
Trình Vinh Kiến nói: “Đau thắt lưng không đứng lên nổi, nằm lâu, thân thể cũng cứng.”
Trình Dịch Hòa nói: “Bác sĩ nói thế nào?”
Lúc này Trình Dịch Tân mới đi vào, nói: “Không có đi gặp bác sĩ.”
Trình Vinh Kiến nói: “Già rồi, không sao, sau này bệnh của Duệ Duệ còn tiêu rất nhiều tiền ”
Trình Dịch Hòa nói: “Nói gì vậy?”
Trình Vinh Kiến nói: “Vậy lúc nào con chuẩn bị đi làm? Không phải cha nói với con, cha và mẹ của con cũng già rồi, sau này chỉ còn hi vọng vào con, Duệ Duệ lần này sinh bệnh tốn nhiều tiền như vậy, lẽ nào con còn muốn ở bên ngoài rỗi rãnh? Người chung quy phải cân nhắc chuyện sau này.”
Trình Dịch Hòa ngược lại không muốn tránh né nói chuyện của Trình Lâm cho cha mẹ, anh nói: “Con không phải rỗi rãnh, phải đi lo chữa bệnh cho Trình Lâm, hơn nữa cũng chỉ nghỉ ngơi nửa năm, trở về con sẽ hỏi Trình Lâm, nếu em ấy muốn ở quốc nội, lúc đó con sẽ trở về chỗ cũ làm, nếu như em ấy muốn ở nước ngoài, lúc đó chúng con ra nước ngoài định cư.”
Trình Vinh Kiến muốn giữ Trình Dịch Hòa bên mình, kết quả anh lại nói muốn hỏi ý kiến Trình Lâm, Trình Vinh Kiến nghẹn họng: “Đến cùng ai là cha mày, mày còn phải nghe người khác chỉ huy!”
“Trình Lâm…” Trình Dịch Hòa vốn muốn nói, Trình Lâm đối với mình cũng quan trọng như người nhà, thế nhưng nghe Trình Vinh Kiến phẫn hận mang theo ngữ khí xem thường, cũng cảm thấy rất không ý tứ, nói: “Vậy không có chuyện gì con đi trước, có nhu cầu gì lúc nào cũng có thể gọi cho con.”
Trình Dịch Tân mới vừa đem trà bưng lên bàn, thấy Trình Dịch Hòa đứng dậy muốn đi, nói: “Làm sao không uống ngụm nước?”
Trình Dịch Hòa tự giễu nở nụ cười, ở trong nhà này, mình đã như một người khách. Anh nói: “Không cần.” Anh muốn cố ý chọc tức Trình Vinh Kiến, dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Trình Lâm còn đang chờ anh.”
Trình Dịch Hòa nhanh chân đi tới cửa, mới vừa mở cửa, thấy một người đàn ông đang chuẩn bị nhấc tay gõ cửa, không ngờ cửa từ bên trong mở ra, nhất thời cũng ngẩn người một chút.
Người đàn ông có một cái bụng bia, trên vai khoác một ba lô to màu đen, phía sau còn đứng hai người đàn ông cao gầy.
Trình Dịch Hòa chưa từng gặp bọn họ, nói: “Ngài là?”
Người đàn ông bụng bia hiền lành nở nụ cười, hỏi: “Là Trình Dịch Hòa sao?”
Trình Dịch Hòa âm thầm nghi hoặc, không biết tại sao bọn họ biết tên mình. Nói: “Đúng vậy.”
Người đàn ông bụng móc ra một giấy chứng nhận màu đen giơ lên trước mặt Trình Dịch Hòa, nói: “Tôi là cảnh sát, có một số việc cần anh xác nhận một chút.”
Lúc Trình Dịch Hòa nhìn thấy giấy chứng minh cảnh sát đồng tử đột nhiên co rụt lại, theo bản năng muốn trở tay đóng cửa lại, lại bị người đàn ông bụng bia một bước xông về phía trước ngăn trở cánh cửa sắp đóng lại, nói: “Vào trong rồi nói.”
Trình Dịch Hòa biết mình tránh không khỏi nhưng vẫn không muốn để cho Trình Vinh Kiến biết. Nên n-ói: “Đi vào cũng không có ai ”
Người đàn ông bụng bia nói: “Anh đã làm chuyện gì, đương nhiên anh rõ ràng nhất. Nếu như anh tiếp tục cản trở, gây trở ngại giải cứu, vậy thì tội thêm một bậc.”
Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là buông tay ra, ngoài cửa ba người lục tục đi vào trong nhà, thế nhưng căn phòng lại không có lớn, mắt nhìn một vòng xác thực không có đứa bé nào.
Trình Vinh Kiến và Trình Dịch Tân cũng rất kinh ngạc khi có ba người xa lạ đột nhiên vào nhà, nói: “Các người là?”
Người đàn ông bụng bia đi một vòng phòng khách: “Đứa bé trong nhà các người đâu?”
Trình Vinh Kiến nói: “Cháu tôi ngã bệnh, đang ở bệnh viện.”
Người đàn ông bụng bia ồ lên một tiếng, quay người nói với Trình Dịch Hòa: “Vậy thì phiền phức dẫn chúng tôi đi xem một chút, thuận tiện lại đi đến cục cảnh sát một chuyến đi.”
Vừa nghe đi cục cảnh sát, Trình Vinh Kiến nhất thời hoảng hốt: “Nó.. Nó… Nó làm sao vậy, tại sao đi cục cảnh sát?”
Người đàn ông bụng bia nghi hoặc nhìn phía Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa nói: “Bọn họ cũng không biết, là tôi một mình làm.”
Tim Trình Vinh Kiến trong nháy mắt ngừng đập vài giây, tiện đà chỉ vào Trình Dịch Hòa cả giận nói: “Mày đến cùng làm cái gì?!”
Trình Dịch Hòa thở dài, đem bí mật cất giấu nhiều năm triệt để xốc lên, cũng làm cho anh như trút được gánh nặng, nói: “Duệ Duệ không phải là con ruột của con, là do con mua được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.