Mấy người ầm ĩ cái gì thế!” Y tá trực ban nghe thấy bên này ồn ào, từ văn phòng đưa nửa người ra quát mắng một tiếng. 
Ba người nhất thời câm như hến. 
Y tá trầm mặt: “Nơi này là phòng bệnh, không phải chợ thực phẩm!” Thấy ba người vẫn cứ đứng tại chỗ, cô nói tiếp: “Còn không đi nhanh lên?” 
Trình Tiến từ lâu hận không thể đi ra ngoài, nghe y tá nói như nhận được sắc lệnh, nhưng vẫn cứ theo bản năng nhìn sắc mặt Trình Dịch Hòa trước. 
Trình Dịch Hòa lạnh lùng liếc hắn một cái, quay người đối mặt y tá, thành khẩn nói: “Rất xin lỗi. Không có lần sau.” Nói xong đi trước. 
Nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi của anh, Trình Tiến và Chu Tiểu Linh vẫn đứng một chỗ hai mặt nhìn nhau, nửa ngày. Sau đó Trình Tiến nhìn Chu Tiểu Linh hừ một tiếng: “Đều là em làm chuyện tốt!” Cũng không thèm nhìn cô tức giận bỏ đi mất. 
Chu Tiểu Linh bị bỏ rơi vốn có chút chột dạ, nhưng dần dần cô cũng cảm thấy mình có lý, cô làm tất cả cũng là vì Trình Tiến? Kết quả bị lại bị ghét bỏ? Trong lồng ngực tích đầy oán khí, sắc mặt cũng vặn vẹo, oán hận cắn răng, giậm chân đi ra khỏi phòng bệnh. 
Y tá thấy bọn họ rốt cục tản đi, lắc đầu một cái, quay người trở về văn phòng. 
Vì tìm kiếm Trình Lâm, bốn năm ngày Trình Dịch Hòa không ngủ không nghỉ, khi anh về đến nhà mệt mỏi ngã xuống ghế salông, thậm chí ngay cả đứng dậy đi rửa mặt cũng không có sức, mí mắt trên dưới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-roi-khong-gap/1154019/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.