Một đêm hoang đường, không thể nói hết. 
Sắc trời mờ sáng Trình Dịch Hòa ở trong đống lúa mạch tỉnh lại, Trình Lâm khoác áo Trình Dịch Hòa vẫn cứ an ổn ngủ trong khuỷu tay của anh. 
Trình Dịch Hòa bị đè nửa người không còn cảm giác, nhưng anh lại cảm thấy thỏa mãn như là ôm được toàn bộ thế giới. 
Anh nhìn về phía chân trời, mãi đến khi ánh sáng lóe lên màu vàng nhạt mới ý thức được hai người không nên ở bên ngoài như vậy, nhất định phải về nhà sớm. 
Trình Dịch Hòa xốc quần áo đắp Trình Lâm lên, thấy đầu tóc Trình Lâm chen lẫn rất nhiều nhánh lúa mạch, cái trán trơn bóng cũng dính vài mảnh, khuôn mặt nhỏ đang ngủ đỏ bừng bừng. 
Trình Dịch Hòa lo lắng những mảnh lúa vụn đâm Trình Lâm, cẩn thận phủi sạch cho cậu. 
Có lẽ do bên ngoài nên ngủ không yên ổn, chỉ động tác nhẹ nhàng cũng làm Trình Lâm giật mình mở mắt, đôi mắt cậu hơi nước mông lung như sương mù trong rừng rậm. 
Tâm Trình Dịch Hòa như tan thành một bãi xuân thủy, ôn nhu nói: “Tỉnh rồi? Có phải là khó chịu? Chúng ta về nhà đi?” 
Trình Lâm mờ mịt hồi lâu mới đưa mắt ngơ ngác nhìn Trình Dịch Hòa, ngay sau đó lấy áo khoác cuống quít kéo qua đỉnh đầu. 
Trình Dịch Hòa nhất thời cảm thấy buồn cười, trong lòng biết Trình Lâm e thẹn, nhưng vẫn cố hôn trán Trình Lâm mập mờ nói: “Bảo bối, em có khỏe không? Có phải không thoải mái hay không, vậy anh cõng em về nhà, có được hay không?” 
Trình Lâm tin là thật, bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-roi-khong-gap/1154007/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.