Cố Chuyết Ngôn ở nhà ông nội đến ngày nghỉ cuối cùng, buổi chiều ngày bảy bay về Dung Thành, ông cụ tự mình tiễn anh và Cố Bảo Ngôn đến sân bay. Đổi thẻ lên máy bay xong, ba ông cháu nói vài câu tạm biệt, năm trước cũng không gặp mặt.
Ưu tiên con gái, Cố Bảo Ngôn nói trước: “Ông ơi, con sẽ nhớ ông lắm á.”
Cố Bình Phương nói: “Cũng không cần quá nhớ đâu, nửa tháng nhớ một lần là đủ rồi. Ở Dung Thành không ai kèm cặp, nhân lúc này đi chơi nhiều vào, bám lấy ông ngoại ham học hỏi của con đấy, ổng biết nhiều thứ lắm.”
Tán gẫu với cháu gái xong thì đến cháu trai, Cố Bình Phương vỗ một cái vào vai Cố Chuyết Ngôn, nói: “Còn con, từ nhỏ cũng không cần ông phải lo lắng nhiều, làm chính sự rất đáng tin, còn những chuyện khác, đi nhầm đường hay là đi ngược lại, con cứ nhìn mà làm.”
Cố Chuyết Ngôn đùa giỡn: “Ông không sợ con gây rắc rối sao?”
Cố Bình Phương bật cười: “Theo khuôn phép cũ chỉ là hạng xoàng xĩnh, không có gì thú vị cả.” Xoa xoa bàn tay anh, “Đúng rồi, lần này con về, ông thông gia cũng không bảo con thăm hỏi gì sao?”
Cố Chuyết Ngôn ăn ngay nói thật: “Ông ngoại con nói, hai ông già góa vợ không cần phải thân thiết như vậy.”
Lời này Cố Bình Phương không thích nghe, người già góa vợ càng cần phải quan tâm mà, ông rộng lượng nói: “Vậy con về Dung Thành thì thay ông gửi lời hỏi thăm đến lão Tiết, ngôn từ kiêu căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-roi-khong-gap-bac-nam/2102561/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.