Colin lắc nhẹ Alesandra để đánh thức nàng vào sáng sớm hôm sau. “Cưng à, mở mắt ra nào. Ta muốn nói chuyện với em trước khi đi.”
Nàng cố ngồi dậy. “Chàng đi đâu vậy?”
“Đi làm”, chàng trả lời.
Nàng dợm chuồi người xuống trở lại dưới tấm chăn. Colin nghiêng người và giữ lấy vai nàng. Chàng không biết nàng có mở mắt hay không vì những lọn tóc quăn che phủ mặt nàng, chặn mát tầm nhìn. Chàng giữ nàng một tay còn tay kia vén tóc nàng ra sau. Chàng vừa bực vừa cảm thấy thú vị. “Em tỉnh ngủ chưa?”
“Em tin là mình tỉnh rồi.”
“Ta muốn em ở trong nhà cho đến khi ta về. Ta đã cho Stefan và Raymond biết nhiệm vụ của họ rồi.”
“Tại sao em phải ở trong nhà?”
“Em đã quên hợp đồng có hiệu lực trong ba mươi ngày sao?”
Nàng ngáp lớn. Nàng đoán là mình quên thật. “Ý chàng là em sẽ bị giam giữ suốt một tháng?”
“Chúng ta sẽ làm vậy mỗi ngày, vợ à.”
“Colin, mấy giờ rồi?”
“Vừa qua khỏi bình minh vài phút.”
“Ôi Chúa lòng lành.”
“Em có nghe ta nói không đấy?” Nàng không trả lời. Nàng rời giường, mặc áo choàng và đi vào phòng ngủ của chàng. Chồng nàng đi theo.
“Em đang làm gì vậy?”
“Đến giường của chàng.”
“Tại sao?”
“Em thuộc về chỗ này.”
Nàng vùi người xuống dưới tấm chăn của chồng và ngủ thiếp đi một phút sau đó. Chàng kéo lại tấm chăn, cúi xuống hôn trán nàng.
Flannaghan chờ chàng trong phòng khách. Colin dặn dò vài điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-dai-hanh-phuc/2293029/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.