Khi Sophie tỉnh dậy, ánh sáng của một ngày mới đang tràn ngập khắp người cô. Thoạt tiên, cô nhớ trong lâu đài không có cái cửa sổ nào nên cô nghĩ rằng mình đã ngủ thiếp đi khi đáng trang trí mũ và mơ thấy mình bỏ nhà ra đi. Đống lửa trước mặt đã tàn thành một đám than hồng và tro trắng, khiến cô tin chắc mình đã mơ thấy con quỷ lò sưởi. Nhưng những cử động đầu tiên cho cô biết không phải mọi chuyện đều là giấc mơ. Tiếng xương kêu răng rắc giòn giã khắp người. 
_ "Ái chà!" Sophie kêu lên." Mình đau khắp mình mẩy!" Giọng cô kêu lên yếu ớt, khào khào. Cô đưa đôi tay xương xẩu lên sờ các nếp nhăn. Lúc đó, cô mới nhận thấy mình đã trong trạng thái choáng váng suốt cả ngày hôm qua. Cô thực sự vô cùng tức giận mụ Phù thủy xứ Waste vì đã khiến cô trở nên như vậy, một nỗi tức giận to lớn, sừng sững: 
_ "Ưỡn ẹo đi vào cửa hiệu rồi biến người ta thành già khọm!" cô kêu lên." Ôi, có cái gì mà mình không dám làm với mụ ta kia chứ!" 
Cơn tức giận khiến cô bật giậy với một loạt những tiếng cọt kẹt, rồi cô tập tễnh đi tới khuôn cửa sổ bất ngờ kia. Nó nằm bên trên chiếc bàn thợ. Trước nỗi kinh ngạc tột cùng của cô, khuôn cửa sổ nhìn xuống quang cảnh một thành phố cảng biển. Cô có thể trông thấy cả con phố dốc đứng, không có vỉa hè, hai bên là hai dãy nhà nhỏ tí trông có vẻ rất nghèo khổ, bên kia những mái nhà là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-dai-bay-cua-phap-su-howl/2240767/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.