Cái quãng thinh không ấy rốt cuộc chỉ dày mỗi một inch. Phía bên kia, trong một buổi tối mưa phùn xám xịt, là một con đường xi măng dẫn đến cánh cổng một khu vườn. Howl và Michael đang chờ trước cổng. Phía sau cổng, một con đường bằng phẳng, hơi khuất nẻo với những dãy nhà hai bên đường. Sophie ngoái lại nhìn nơi mình vừa đi qua, hơi rùng mình vì mưa phùn và nhận thấy tòa lâu đài trở thành một ngôi nhà xây bằng gạch màu vàng với những cửa sổ lớn. Giống như mọi ngôi nhà khác, nó vuông vắn và mới, với cửa chính làm bằng kính gợn sóng. Có vẻ như không ai đi lại giữa những ngôi nhà. Có thể là vì mưa, nhưng Sophie có cảm giác thật ra đó là bởi nơi này ở đâu đó bên rìa thị trấn dẫu có khá nhiều nhà san sát. 
- Khi nào thì bà hết hẳn tọc mạch hả - Howl gọi. Bộ cánh màu ghi và tía của anh ta vương những hạt mưa phùn lất phất. Anh ta lắc lắc một chùm chìa khóa lạ, hầu hết các chìa đều màu vàng, khớp với màu các ngôi nhà ở đây. Khi Sophie bước xuống đường, anh ta nói. - Chúng ta phải ăn mặc phù hợp với chỗ này. 
Bộ cánh sang trọng của anh ta bỗng dưng nhòa đi tựa như mưa phùn xung quanh anh ta chợt biến thành một màn sương mù. Khi mọi vật rõ nét trở lại, bộ cánh vẫn nguyên màu ghi và tía nhưng hình dạng hoàn toàn khác hẳn. Hai ống tay áo dài lượt thượt đã biến mất, cả bộ cánh trở nên lụng thụng. Trông nó sờn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lau-dai-bay-cua-phap-su-howl/2240757/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.