“Kể từ bây giờ đến lúc ra được, tất cả do em sắp đặt. Trước khi anh được bình an, anh không được hỏi em bất cứ điều gì, dù hỏi, em cũng không trả lời. Cũng kể từ giờ, dù trả lời bất cứ ai, anh đều phải dùng tiếng Anh.” Thạch Bình Nhi nói.
Tôi đang định bảo là tiếng Anh của tôi rất tồi, chẳng hiểu sao tôi vẫn học xong bốn năm đại học… nhưng Thạch Bình Nhi đã tiếp tục nói: “Chỉ cần anh trả lời ‘Yes’ hoặc ‘No’ là được, còn lại, em sẽ ứng phó hộ anh. Đừng hoang mang lúng túng. Khi anh không biết nên làm gì thì anh cứ đứng yên giống như lúc này là được. Hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói: “Thực ra là thế nào vậy?” Tôi vội tháo mặt nạ phòng độc ra, vì cảm thấy đội nó rất khó chịu. Tôi hỏi Thạch Bình Nhi: “Thực ra là chuyện gì?”
Thạch Bình Nhi không trả lời, thậm chí chẳng buồn nhìn tôi, cô chỉ xem đồng hồ và nhìn sang phía đối diện của động trứng gà. Tôi cảm thấy ngán ngẩm, bèn cầm khẩu súng AK-47 mân mê một hồi… Thạch Bình Nhi giằng lấy khẩu súng, lạch cạch vài thao tác, rồi lại đưa cho tôi. Tôi nhìn khẩu súng rồi mỉm cười: “Chốt an toàn. Tôi biết. Tôi sẽ không tùy tiện bóp cò đâu.”
Thạch Bình Nhi cau mày nhìn tôi, tôi thấy rõ những giọt mồ hôi trên trán cô rớt xuống. Lát sau, Thạch Bình Nhi nói: “Mong sao bọn họ không tìm thấy năm người kia trước hai chúng ta, nếu không họ sẽ mất mạng.”
Lúc này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-mo-thien-thu/1998313/quyen-1-chuong-7-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.