Tôi đi sau Thạch Bình Nhi, tôi chợt nhớ đến lần đầu gặp cô ta, nhớ đến lần Trương Ái Dân đóng giả Thạch Bình Nhi đang bị thương, rồi tôi đưa “cô ta” đi viện… tôi bỗng bật cười. Rồi tôi lại nhớ đến nhóm Mông Nhân, lão Phó… chưa rõ họ sinh tử ra sao, thấy rất lo lắng, tôi bèn rảo bước nhanh hơn, thậm chí định bước lên trước cả Thạch Bình Nhi. Cô ta vội hãm tôi lại, hỏi tại sao. Tôi nói mình đang rất lo cho sự an toàn của nhóm Mông Nhân…
Thạch Bình Nhi lau mồ hôi trán, nói: “Anh đừng cuống lên, sẽ không có tác dụng gì đâu. Hiện giờ chúng ta cứ đi đã rồi tính sau. À này, anh có cảm thấy càng đi vào thì không khí càng nóng hơn không?”
Nghe Thạch Bình Nhi nói thế, tôi mới nhận ra toàn thân mình cũng nhớp mồ hôi. Tôi kéo phéc-mơ-tuya mở bộ quần áo leo núi, sờ vào bộ quần áo bó bên trong (họ bảo là trị giá 500 ngàn tệ),nói: “Bộ đồ này có thể giữ ổn định thân nhiệt kia mà, sao lại nóng thế này nhỉ?”
Thạch Bình Nhi cũng kéo phéc-mơ-tuya ra, nói: “Tôi không biết nữa, bộ đồ này do cấp trên mua về, tôi cũng lần đầu mặc nó.”
“500 ngàn?” Tôi cười nhạt. “Coi chừng, chỉ là bộ quần áo bơi bình thường. Áo lót giữ ấm của tôi cũng có thể co giãn thoải mái.”
Chúng tôi tiếp tục đi một lúc, thấy đường càng lúc càng rộng, sơn động cũng càng thênh thang hơn, thạch nhũ cũng bắt đầu thưa dần. Đi thêm một chập nữa, thì không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-mo-thien-thu/1998299/quyen-1-chuong-7-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.