Mông Nhân đưa ra ý kiến phải lên gác xem sao, nhưng Trần Trọng phản đối, nói rằng lúc này cần bảo vệ hiện trường không được tùy tiện ra vào. Mông Nhân bèn hỏi có bao nhiêu chỗ bị tưới acide? Trần Trọng nói tất cả mọi thứ trong nhà đều bị tưới acide, ngoại trừ tường và mái nhà.
Mông Nhân lại nói với tôi: “Thế thì tôi càng khẳng định bọn chúng vẫn chưa đi xa. Ít nhất chúng vẫn để lại một tên.”
Tôi hỏi: “Tại sao?”
“Cậu có thể thoải mái cầm acide tưới khắp nơi không? Không! Lúc đó phải thận trọng, hết sức tỉ mỉ khéo tay. Và, đã tưới nhiều nơi như thế thì không thể làm trong thời gian ngắn được, acide có tính ăn mòn rất mạnh.” Mông Nhân nói rất có lý, nhưng vùng này nhà cửa đường đi rất phức tạp chẳng khác gì một khu rừng rậm, thì phải bắt đầu truy tìm từ đâu? Tôi cho rằng phải huy động ít ra là một trăm cảnh sát, phong tỏa rồi lùng sục từng nhà thì mới ăn thua. Và, hai tên đó... lại có thể cải trang thành người khác, dù điều tra loại trừ thì cũng phải mất mươi mười lăm ngày, rất tốn thời gian để tìm chúng. Mặt khác, lại không thể phát lệnh truy nã, thông báo truy nã sẽ in ảnh tôi và Mông Nhân hay sao?
Lúc này đám người hiếu kỳ vây quanh ngôi nhà để xem càng lúc càng đông, chủ yếu là vì tò mò; cảnh sát lại phải phân công nhân lực để giữ trật tự. Tôi và Mông Nhân vội chui vào xe ngồi. Tôi bực mình nói: “Rất có thể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-mo-thien-thu/1998260/quyen-1-chuong-5-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.