Thạch Bình Nhi nằm lên đi-văng, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Báo cảnh sát đi... báo cảnh sát...” Cả ba chúng tôi gật dầu, rồi lại lắc đầu. Nghĩ rằng, Thạch Bình Nhi đang ở tình trạng này thì phải đưa đi viện đã, chuyện gì xảy ra trước đó, để sau hãy hay.
Lão Phó và Mông Nhân đều không muốn cõng cô ta, vì e, nếu cô ta bất ngờ “tặng” cho nhát dao vào lưng thì đời họ chấm hết. Bí quá, tôi đành bảo hai người đỡ cô ta lên để tôi cõng vậy.
Tôi cõng Thạch Bình Nhi xuống dưới sân, rồi lên tắc-xi, đến bệnh viện. Trên đường đi tôi gọi điện kể cho Trần Trọng biết về các sự việc ở đây; anh hỏi tên bệnh viện, rồi bảo lát nữa anh cũng sẽ đến. Vì có tình hình mới.
Bác sĩ khám xong, nói với chúng tôi rằng không có gì đáng lo, cánh tay Thạch Bình Nhi chỉ bị xây xát nhẹ, xử lý sát trùng, băng bó rồi uống thuốc kháng sinh, nghỉ ngơi là sẽ ổn. Mông Nhân và lão Phó thì đang bàn xem lúc nào sẽ tra khảo Thạch Bình Nhi, bắt cô ta khai ra cái chuyện Mông Nhân giả. Tôi kéo cả hai ra bên ngoài, nói: “Hiện giờ người ta đã tự đến với mình rồi, chứng tỏ chuyện này sẽ có kết quả. Cứ chờ bác sĩ băng bó xong, rồi Trần Trọng đến nữa, chúng ta sẽ cùng bàn. Các cậu thấy thế nào?”
Mông Nhân im lặng nhìn tôi, rồi đứng tựa vào tường nhắm mắt lại. Lão Phó thì ấn mạnh vào vai tôi, nói: “Cậu Bạch ạ, theo tôi thì cậu đã bị con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-mo-thien-thu/1998256/quyen-1-chuong-5-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.