Ghi chép (III) Những chuyện kỳ lạ mà Đường Tiểu Bạch chứng kiến: Tầm tiên ký
Trước khi kể chuyện này, tôi không thể không nhắc đến một nhân vật, một gã đàn ông dặt dẹo cực kỳ khó nắm bắt tâm can của gã. Gã này hễ xuất hiện trước mặt tôi và Mông Nhân, thì chúng tôi rất có thể sẽ không thèm nói nửa lời, vung tay tát cho gã một trận bẹp gí mặt... Thực tế là gần như hiếm ai có thể gọi ra họ tên đầy đủ của gã, chúng tôi đều gọi gã là “lão Phó”. Nghe Mông Nhân nói, hồi còn đi học, ngay thầy giáo cũng gọi gã như thế. Nguyên nhân rất đơn giản: vì cha mẹ gã dám đặt cho gã cái tên “quá đáng”: Phó Thanh!
Phó Thanh? Phụ thân[1] !
[1] Phó Thanh, coi như đồng âm với từ Phụ thân. Vậy thì, ai gọi đủ họ tên anh ta, tức là gọi “Bố ơi!”. Trong tiếng Trung Quốc, thường là người ít tuổi gọi người nhiều tuổi hơn bằng cách gọi “lão + họ”; ở đây có ý hài hước.
Lão Phó kém tôi và Mông Nhân một tuổi, anh ta là con người luôn rón rén sợ sệt, đi buôn sợ lỗ vốn, rửa mặt sợ bong da mặt! Nhưng người cha của lão Phó, từ khi nhà nước cải cách mở cửa, ông đánh liều dấn thân vào thương trường, bắt đầu từ kinh doanh vật liệu thép. Về sau, ông chuyển sang tân trang công trình kiến trúc, kinh doanh nhà đất. Khi lão Phó vừa vào đại học năm thứ nhất thì người cha bỗng chuyển một món tiền khổng lồ và một lô nhà mặt tiền ở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-mo-thien-thu/1998218/quyen-1-chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.