Ăn uống xong, Tần Đông Loan chở Kiều Diên về nhà.
Xe dừng lại ở đầu con hẻm như mọi khi, Tần Đông Loan nhìn sang Kiều Diên ngồi bên cạnh, nói.
"Đến rồi."
Xe dừng lại, những âm thanh xung quanh cũng biến mất, Kiều Diên ngồi ở ghế lái phụ, nhờ tiếng nhắc nhở của Tần Đông Loan hồi thần. Cậu nhìn ra khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, đáp lại anh một tiếng, tháo dây an toàn.
Kiều Diên nói với Tần Đông Loan một tiếng "cảm ơn", chuẩn bị mở cửa xuống xe. Chợt, cậu như nhớ ra cái gì, quay đầu nói với Tần Đông Loan.
"Có thể."
Kiều Diên bỗng nói một câu như thế, Tần Đông Loan không phản ứng kịp: "Sao cơ?"
"Chuyện dạy kèm cho Tề Dĩ Phạm." Kiều Diên nói.
Kiều Diên giống như một con lười có cung phản xạ rất dài, hai người ăn cơm xong, lại thêm quãng đường dài được anh chở về nhà, rốt cuộc bây giờ cậu mới nhớ đến việc trả lời đề nghị của anh lúc ở quán lẩu.
Tần Đông Loan trầm mặc mấy giây, đáp: "Được."
"Bao giờ thì bắt đầu?" Kiều Diên hỏi.
"Ngày mai." Tần Đông Loan đáp, "Điểm của thằng bé quá kém, mẹ nó cũng khá gấp."
"Được." Kiều Diên đồng ý.
"Vậy hai giờ chiều mai cậu đến nhà tôi." Tần Đông Loan hẹn thời gian, lại báo địa chỉ của đại trạch Tần gia cho cậu. Xong xuôi, Tần Đông Loan nói: "Ngày mai tôi có việc, có thể sẽ không ở nhà. Nhưng mẹ của Tề Dĩ Phạm chắc chắn sẽ ở nhà, có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-mem/2598266/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.