Chương trước
Chương sau
EDITOR: LAM
Tuy rằng Bạch Lâm Sanh hứa là sẽ ở cùng với Tô Cẩm Phong, nhưng mục đích của anh thì lại không đơn giản như vậy. Vốn dĩ Tô Cẩm Phong chính là một trong những nghi phạm lớn nhất trong lòng anh, mà hiện tại cậu nhóc lại thành ra thế này, có thể nói là cố ý tiếp cận anh, khiến cho anh không khỏi nghi ngờ.
Song, một khi Tô Cẩm Phong đã dám lộ liễu như thế, vậy thì chứng tỏ cậu nhóc cực kỳ tự tin, không sợ thân phận của mình bị phát hiện. Nếu không, còn một khả năng khác, đó là cậu nhóc này chỉ là một học sinh bình thường.
Thừa dịp Tô Cẩm Phong ngủ say, Bạch Lâm Sanh từ trong túi áo lấy ra một tờ khăn giấy rồi lần mò dọc theo chiếc gối, tìm được vài sợi tóc của Tô Cẩm Phong sau đó quấn nó vào trong tờ khăn giấy và nhét trở lại túi áo.
Nghe đâu tại hiện trường có sót lại một mẩu thuốc lá, nếu DNA trên điếu thuốc trùng khớp với DNA của sợi tóc thì Tô Cẩm Phong chính là nghi phạm mà họ đang tìm kiếm! Bằng không, anh đâu cần phải đặc biệt lưu ý nhất cử nhất động của Tô Cẩm Phong làm gì.
Đột nhiên, Tô Cẩm Phong trở mình, khuôn mặt tuấn tú vùi vào trong lồng ngực của Bạch Lâm Sanh khiến cho Bạch Lâm Sanh thoáng giật mình, anh tưởng rằng cậu nhóc đã tỉnh nên mới vội vàng quan sát, có điều cậu nhóc vẫn ngủ say như trước.
Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, Tô Cẩm Phong say thành ra như thế, có thể nói là bất tỉnh nhân sự thì làm sao phát hiện ra thao tác nhỏ ban nãy của anh? Có lẽ anh hơi nhạy cảm khi phải đề phòng Tô Cẩm Phong quá mức.
Bạch Lâm Sanh nhìn Tô Cẩm Phong đang nằm bên cạnh, ngày thường cậu nhóc sở hữu khí chất vô cùng tao nhã, tựa như một nhà quý tộc thực thụ khiến người ta không thể rời mắt, không ngờ gương mặt lúc ngủ lại trông như thế này, nom cũng đáng yêu đấy chứ.
Nếu cậu nhóc thật sự có quan hệ với tổ chức ngầm, vậy thì cậu ấy đã lớn lên trong hoàn cảnh ra sao? Bạch Lâm Sanh thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng, anh chỉ hi vọng người đó không phải là Tô Cẩm Phong. Một chàng thiếu niên có vẻ ngoài trong sáng như vậy lại là một kẻ sát nhân thì quả thật khó lòng tưởng tượng nổi.
“Cậu đừng cho tôi biết thêm một thân phận nào khác nhé.” Bạch Lâm Sanh bỗng dưng khe khẽ thở dài rồi thủ thỉ nói một câu với Tô Cẩm Phong đang ngủ say. Những lời này ở trước mặt cậu nhóc, anh không có cách nào mở miệng. Trong một số tình huống nhất định, một người cảnh sát buộc phải gạt bỏ tình cảm cá nhân sang một bên.
Kỳ thật, Bạch Lâm Sanh không mong Tô Cẩm Phong có dính líu gì đến tổ chức ngầm kia, lần này xác minh nếu không phải thì coi như bản thân anh được uống một liều an thần rồi, chẳng cần phải lo lắng nữa. Song, nếu Tô Cẩm Phong thật sự là hung thủ giết người, vậy anh nhất định sẽ từ bỏ trước khi lún quá sâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Lâm Sanh đã rời đi trước khi Tô Cẩm Phong kịp thức giấc, anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Bạch Lâm Sanh gõ nhẹ cánh cửa, trong phòng có một người đàn ông đeo kính mắt, mặc áo blouse trắng, đang dùng kính hiển vi quan sát thứ gì đó. Nghe thấy tiếng gõ cửa, người đàn ông chậm rãi ngước mắt nhìn người mới vừa đi tới.
“Ông bạn Bạch của tôi, sao đấy? Chẳng phải gần đây ông bận giải quyết vụ án kia à, có đầu mối gì mới hử?” Người đàn ông tháo kính xuống, xoa nhẹ ấn đường sau đó mỉm cười chào hỏi Bạch Lâm Sanh.
Bạch Lâm Sanh vò đầu bứt tóc, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy ăn đã bị quấn thành một cục rồi đưa nó cho người đàn ông, “Vẫn không có manh mối nào. Mà này, chẳng phải bên tôi có đưa cho ông một mẩu thuốc lá được tìm thấy ở hiện trường vài ngày trước sao? Giúp tôi kiểm tra xem nó có khớp với DNA của chủ nhân mái tóc này không. “
“Ông bạn Bạch của tôi ơi, ông đúng là không đơn giản nha, đến cả cái này mà ông cũng lấy được?” Người đàn ông đẩy gọng kính, đón lấy tờ giấy ăn kia, sau đó hắn cười và nói thêm “Tôi sẽ báo tin cho ông vào tuần sau.”
“Được, tôi chờ ông.” Bạch Lâm Sanh tính toán thời gian, tuần sau tức là khoảng ba bốn ngày nữa là sẽ có tin tức, anh tiếp tục lên tiếng, “Vậy tôi sẽ quay lại vào tuần sau.”
Tuy rằng ở trước mặt anh, Tô Cẩm Phong luôn làm ra vẻ không thích mùi thuốc lá nhưng ai mà biết đó có phải là cố ý ngụy trang hay không. Xét cho cùng, đối với những phần tử phạm tội như vậy mà nói, nếu chúng không ngụy trang thì sẽ rất dễ dàng tìm ra thân phận thật của chúng.
“Sếp, bên ngoài có một thằng nhóc cứ lén lén lút lút ngó vào trong cục.” Bạch Lâm Sanh đang xem tư liệu thì bị đồng nghiệp vỗ vai thông báo. Anh khẽ nhíu mày, đứng dậy, đặt văn kiện trong tay xuống sau đó bước ra xem.
Cái kẻ được gọi là thằng nhóc lén lén lút lút vừa trông thấy Bạch Lâm Sanh là đã ngay lập tức chạy tới: “Cảnh sát Bạch!”
Bạch Lâm Sanh thoáng sửng sốt, anh không ngờ Tô Cẩm Phong sẽ xuất hiện ở nơi này cho nên mới cau mày nhìn cậu rồi hỏi, “Sao cậu lại đến đây, ở trường không có tiết học à?”
“Có tiết nhưng không muốn học. Nếu cảnh sát Bạch có thời gian rảnh thì đi chơi với em được không?” Khóe môi Tô Cẩm Phong gợn lên nụ cười tinh ranh khác hẳn với nụ cười tao nhã nhẹ nhàng thường thấy, nhưng loại tinh ranh nho nhỏ này lại càng thêm hấp dẫn người khác.
“Tôi bận việc, trước tiên cậu cứ về lớp ngoan ngoãn học bài, đâu khoảng giữa trưa tôi sẽ tới mời cậu ăn cơm, ý cậu thế nào?” Dù có rảnh anh cũng không đi cùng Tô Cẩm Phong, thằng nhãi này rõ rành rành là trốn học, sao anh có thể dung túng cho loại hành vi này được? Hiện tại là thời điểm nên tập trung học hành.
Tô Cẩm Phong khẽ nhướng mày, ánh mắt như có chút không tin: “Thật ạ?”, “Có thật không?”
Bạch Lâm Sanh nghiêm mặt đáp, cố gắng thuyết phục Tô Cẩm Phong rằng anh sẽ không nói dối.
“Dạ, vậy cảnh sát Bạch phải tới đón em đó nha.” Tô Cẩm Phong nở nụ cười trong sáng rực rỡ xen lẫn chút ngây thơ khờ dại, khiến người khác cảm thấy nụ cười này của cậu nhóc vô cùng đáng yêu.
Lời vừa dứt, Tô Cẩm Phong bất thình lình duỗi tay túm lấy chiếc cà vạt màu đen của Bạch Lâm Sanh sau đó dứt khoát lấp kín đôi môi mỏng nhạt màu của anh.
Bạch Lâm Sanh vốn chưa từng nghĩ đến Tô Cẩm Phong sẽ làm ra loại hành vi này, lại còn ở trước mặt biết bao nhiêu người nữa chứ. Bạch Lâm Sanh lần đầu tiên bị người tập kích, tránh không khỏi đỏ bừng hai má. Anh lớn từng tuổi này rồi mà đây lần đầu tiên bị người ta đối xử như vậy, đã thế còn là một cậu nam sinh! Một cậu nhóc nhỏ hơn anh những mười tuổi!
“Cảnh sát Bạch tuyệt đối không được nuốt lời đâu đấy.” So với Bạch Lâm Sanh, Tô Cẩm Phong vẫn duy trì nét cười tao nhã, nhẹ nhàng tựa mây trôi của trước kia, cứ như thể chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, tất cả chỉ là ảo giác của Bạch Lâm Sanh mà thôi.
Tô Cẩm Phong vẫy tay chào anh sau đó nở nụ cười rực rỡ rồi quay đi, để lại một Bạch Lâm Sanh chưa kịp hoàn hồn. Mãi cho đến khi bóng dáng Tô Cẩm Phong khuất dần, Bạch Lâm Sanh mới sực tỉnh, mình vậy mà lại bị một thằng nhãi con đánh úp!
Bởi vì nụ hôn này của Tô Cẩm Phong mà Bạch Lâm Sanh không thể tập trung làm việc suốt cả một buổi sáng. Nghĩ tới nghĩ lui, thằng nhãi này xác thực là một tai họa, cậu ta có thể khiến anh trở nên mất cảnh giác đến mức, không biết phải đối phó như thế nào cho phải.
Tô Cẩm Phong đã uống nhầm loại thuốc gì? Anh nên giải quyết chuyện này ra sao? Bản thân anh vốn không có ham mê đặc thù ấu dâm quái gở gì hết! Anh đột nhiên cảm thấy mình không muốn gặp lại Tô Cẩm Phong.
Anh là một người đàn ông trưởng thành ấy thế mà lại bị một thằng nhãi con đùa bỡn xoay mòng mòng, nếu để cấp dưới nghe được, chẳng phải sẽ cười chết anh sao? Chỉ là Tô Cẩm Phong vẫn bình chân như vại, là cố ý ư?
Bạch Lâm Sanh giơ tay rồi áp mu bàn tay lên môi mình, bản thân tránh không khỏi nhớ đến động tác chạm môi khi nãy. Đôi môi mỏng của Tô Cẩm Phong mang đến xúc cảm lành lạnh nhưng lại mềm như thạch, có chút ngọt ngào, khiến người ta muốn chìm đắm trong hương vị ấy.
Bạch Lâm Sanh bừng tỉnh phát hiện ra, anh vậy mà lại nghĩ tới chuyện không nên nghĩ, sao anh có thể giống như những cô thiếu nữ ngây ngô đang độ xuân thì như thế?! Nghĩ đến nụ cười có chút ranh ma của Tô Cẩm Phong, anh càng thêm khẳng định, Tô Cẩm Phong cố ý!
Mặc dù bị Tô Cẩm Phong đùa bỡn nhưng Bạch Lâm Sanh vẫn giữ lời, đến chờ ở trước cổng trường học.
“Cảnh sát Bạch!” Ngay khi trông thấy bóng dáng của Bạch Lâm Sanh, Tô Cẩm Phong đã lon ton chạy tới, cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Tiếp theo, cậu tìm kiếm thứ gì đó trong túi áo khoác của mình, sau khi lấy nó ra, Bạch Lâm Sanh mới biết đó là một cây kẹo mút, “Tặng anh nè.”
Tô Cẩm Phong đưa tới khiến Bạch Lâm Sanh cảm thấy kì quái, tại sao cậu nhóc lại đưa thứ này cho anh? Anh chẳng mấy hảo ngọt.
Chỉ nghe Tô Cẩm Phong cười nói: “Như vậy anh sẽ không thèm thuốc lá nữa.”
Bạch Lâm Sanh biết thằng nhãi này ghét mùi khói thuốc nên anh đành nhận lấy.
“Em cứ tưởng anh không đến, nào ngờ anh vẫn đúng hẹn.” Tô Cẩm Phong đi ở phía trước sau đó quay mặt lại cười nhẹ một cái, tròng mắt lóe lên vài phần tinh ranh xảo trá.
Vốn dĩ Bạch Lâm Sanh định thất hứa, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nói mà không giữ lời thì không đáng mặt người lớn, thế nên anh mới tới. Bạch Lâm Sanh ho nhẹ một tiếng vội đánh trống lảng sang chuyện khác, “Cậu muốn ăn ở đâu?” Song, chợt nhớ tới gia thế của Tô Cẩm Phong, Bạch Lâm Sanh bèn bổ sung, “Chỗ nào sang trọng quá tôi mời không nổi, xin cậu rủ lòng thương xót.”
“Ôi chao, cảnh sát Bạch chớ lo, bộ em trông giống loại người như vậy lắm hả? Ngày thường anh ăn cái gì thì cứ dẫn em đi ăn cái đó.” Tuy rằng nhà của Tô Cẩm Phong rất có điều kiện nhưng cậu cũng không phải là loại thiếu gia được nuông chiều sinh hư, nên lẽ dĩ nhiên là sẽ không quá chú trọng tiểu tiết.
Mặc dù Tô Cẩm Phong đã nói như thế nhưng Bạch Lâm Sanh cũng không thể tùy tiện đến mức dẫn cậu đi ăn uống linh tinh. Về phần ngày thường Bạch Lâm Sanh ăn cái gì, đa số đều ở trong cục ăn cơm hộp chứ đào đâu ra thời gian ăn ngoài? Công việc chất lên tới đỉnh đầu vẫn chưa làm xong đây.
Cuối cùng, Bạch Lâm Sanh đưa Tô Cẩm Phong tới ăn trưa ở một nhà hàng phương Tây gần đó. Ngoài nơi này, anh thực sự không nghĩ ra nơi nào khác để đi.
Thế nhưng, chẳng biết Tô Cẩm Phong tính giở trò mèo gì, từ đó về sau, cậu nhóc thường xuyên chạy đến cục cảnh sát tìm Bạch Lâm Sanh, lại còn mong Bạch Lâm Sanh đi chơi với mình. Trong khi đó Bạch Lâm Sanh lại chẳng khác nào kẻ ngốc, đã dặn lòng là không được ngó ngàng tới nhưng vẫn kìm lòng không đậu mà quan tâm.
Chỉ cần đôi mắt phượng hẹp dài của cậu nhóc khẽ khàng cong lên rồi nhẹ giọng cười một tiếng là anh lại chẳng cách nào rời mắt. Dù rằng không hề mong muốn nhưng bản thân không tự chủ được, hết lần này đến lần khác bị cậu nhóc này dắt mũi kéo đi.
Tuy nhiên, chỉ cần có kết quả xét nghiệm, tâm tình cáu kỉnh của anh hẳn là có thể chấm dứt rồi.
Chú thích:
Một số kiến thức mình tìm hiểu được trên Baidu nên mang về cho mọi người cùng đọc.
Bệnh ấu dâm là bệnh lý thích thỏa mãn tình dục với trẻ vị thành niên. Phạm vi ham muốn tình dục của bệnh ấu dâm nói chung là trẻ em trước tuổi vị thành niên hoặc trẻ chưa phát dục.
Về mặt học thuật, khái niệm ấu dâm ra đời vào cuối thế kỷ 19, nhưng sự xuất hiện của nó trong dư luận phương Tây về cơ bản chỉ bắt đầu vào cuối những năm 1970. Sau những năm 1990, với sự bùng nổ của việc trấn áp tội phạm khiêu dâm ấu dâm trên Internet, nó dần trở thành một chủ đề đạo đức quan trọng trong dư luận.
Ở Trung Quốc, tội lạm dụng tình dục trẻ em là hành vi lạm dụng tình dục trẻ em dưới 14 tuổi.TÂM SỰ CHÚT NÀO:
Chỗ tui giãn cách theo chỉ thị 16 lần thứ 4 rồi, nản quá hết muốn edit luôn mọi người ơi.
Cảnh sát Bạch tự nhiên không đâu được người đẹp hôn cho một cái, sướng ghê. =]]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.