🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cái gì mà hộ lý?”

 

Bà cụ nhà họ Lục nhíu mày.

 

“Con bé đó là tiểu thư chính hiệu, có ba anh trai, người thì làm công chức, người kinh doanh, người làm đạo diễn. Thật không hiểu cô ngày ngày nghĩ cái gì, đầu óc như một mớ bòng bong.”

 

Lúc này mẹ Lục mới thực sự hiểu thế nào là ghét một người, ngay cả hơi thở của bà cụ cũng làm bà cảm thấy sai trái.

 

Bà đúng là đã hiểu lầm nhưng chuyện này có thể trách bà được sao?

 

Rõ ràng là do bà cụ không nói rõ ràng. Lục Trầm đã phải chịu áp lực từ cả gia đình để bước vào giới giải trí, vậy mà bây giờ còn xuất hiện một người còn “ngang ngược” hơn cả con trai bà - một tiểu thư quyền quý mà lại vào viện dưỡng lão làm việc!

 

Lùi lại một bước, dù cho thực sự là lỗi của bà, thì chỉ cần bà cụ nói rõ ràng ra là được, có cần phải nói những lời châm chọc, hạ thấp bà đến mức không còn giá trị gì như vậy không?

 

Sóng mũi mẹ Lục mẫu cay cay, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

 

Bà cụ nhìn thấy cảnh đó mà chẳng chút thương xót, trong ánh mắt chỉ có sự chán ghét.

 

“Đã lớn tướng rồi, đâu phải cô bé mười mấy tuổi, sao cứ suốt ngày khóc lóc thế? Khóc khóc khóc, phúc khí của cái nhà này cũng bị cô khóc cho tiêu tán hết. Mau đi đi, đừng ở trước mặt tôi làm tôi ngứa mắt.”

 

“Vậy con về phòng trước đây.” Mẹ Lục đứng dậy rời đi.

 

Trở về phòng, bà đóng cửa lại, nước mắt càng không ngừng rơi.

 

Bà vừa đau lòng vừa tủi nhục. Những lời bà cụ nói cứ không ngừng vang lên trong đầu bà. Một người lớn như bà mà còn rơi nước mắt, thật đúng là không biết xấu hổ.

 

Nhưng mà, tuổi già không có nghĩa là không còn cảm giác. Chỉ cần còn thở, còn sống thì vẫn sẽ có những lúc thấy tủi thân. Trong lòng mẹ Lục có hai giọng nói: một giọng trách bà chuyện bé xé ra to, một giọng trách bà cụ sao lại cay nghiệt như vậy.

 

Bà đứng giữa hai luồng cảm xúc ấy, không biết phải làm thế nào, thật là khổ sở không thể tả.

 

Còn bên phía bà cụ.

 

Bà hoàn toàn không để ý xem con dâu có buồn bã hay không, sau khi phát tiết xong thì bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc gia đình.

 

Bữa tiệc này bà tổ chức chủ yếu để gặp Dư Vãn nên không mời thêm họ hàng, chỉ có vài người trong nhà.

 

Khi nhận được điện thoại của bà nội, Lục Trầm quay sang hỏi ý kiến của Dư Vãn:

 

“Vãn Vãn, bà nội vừa gọi điện nói tối nay muốn chúng ta về ăn cơm, em có muốn về không? Nếu em không muốn thì cũng không sao, chúng ta có thể đợi vài ngày rồi về sau.”

 

Lần này bà cụ trở về định ở lại lâu dài, một thời gian nữa mới lại sang nước ngoài, nên gặp sớm hay muộn cũng không khác gì nhau.

 

Dư Vãn lắc đầu: “Như vậy không được, bà nội là bề trên, đã gọi điện mời thì chúng ta không có lý do để từ chối. Chỉ là về gấp thế này, em không biết nên chuẩn bị quà gì cho bà.”

 

Hôm nay lại là lần đầu tiên gặp mặt, cô không thể tay không đến được, như vậy sẽ để lại ấn tượng không tốt.

 

Giờ này mà đi mua những thứ khác thì chắc chắn không kịp.

 

Lục Trầm suy nghĩ một chút: “Hay là thế này, chúng ta đi siêu thị, mua cho bà vài loại thực phẩm bổ dưỡng. Sức khỏe của bà không tốt, những thứ bổ dưỡng là rất cần thiết, hơn nữa quà tặng kiểu này sẽ không bao giờ sai.”



 

Dư Vãn cũng nghĩ như vậy.

 

Thế là họ lái xe đến trung tâm mua sắm gần nhất.

 

Trước những gợi ý của nhân viên bán hàng, Dư Vãn không hề do dự:

 

“Lấy tất cả những loại này, mỗi thứ một cái, để bà tự chọn cái nào bà thích.”

 

“Anh ơi, bạn gái anh hiếu thảo quá, đúng là lấy vợ phải lấy người như cô ấy. Hai người sống cùng nhau chắc chắn ngày càng hạnh phúc.”

 

Nhân viên bán hàng đứng bên không ngừng nói lời tốt đẹp.

 

Lục Trầm mỉm cười: “Đúng vậy, gặp được Vãn Vãn là phúc phận của tôi.”

 

Mua xong quà, họ cùng đến biệt thự nhà họ Lục.

 

Khi gặp bà cụ, Dư Vãn mang quà đến, rất lễ phép chào hỏi:

 

“Bà ơi, cháu chào bà ạ.”

 

“Ngồi xuống đi, bà không biết cháu thích ăn hoa quả gì nên chuẩn bị đủ loại. Cháu ăn lót dạ trước nhé, sắp dọn cơm rồi.”

 

Bà cụ chăm chú quan sát Dư Vãn.

 

Cô gái này thật sự rất xinh đẹp, gương mặt thanh tú, khí chất hơn người.

 

Bà cụ nói chuyện với Dư Vãn về nhiều chủ đề khác nhau, càng nói càng cảm thấy quý mến. Ánh mắt bà ngày càng lộ rõ sự yêu thích.

 

“Bà đã hiểu vì sao cháu trai bà lại mê cháu như vậy rồi. Cháu vừa xinh đẹp lại vừa khéo léo. Nếu bà là con trai, chắc chắn cũng sẽ thích cháu.”

 

Bà cụ nắm lấy tay Dư Vãn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

 

“Bà nội, con đã nói rồi mà, gặp cô ấy một lần bà sẽ thích ngay. Cô ấy thực sự rất tuyệt.”

 

Lục Trầm đứng bên cạnh nhìn, trong lòng vui mừng không sao kể xiết.

 

Ban đầu trong lòng anh vẫn còn chút lo lắng, sợ rằng bà nội sẽ giống như mẹ anh, không ưa gì Dư Vãn, thậm chí cố tình làm khó cô.

 

Mẹ anh nghĩ rằng mình đang bắt nạt Dư Vãn, nhưng thực chất, người bà ấy tổn thương chính là anh.

 

Ai mà muốn có một người mẹ cay nghiệt như vậy chứ?

 

May mắn thay, bà nội anh không như thế.

 

Mẹ Lục đứng bên nhìn, trong lòng thấy vô cùng khó chịu. Mọi người ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ có bà là không.

 

Hồi đó, khi bà vừa bước chân vào nhà này, bà cụ từ đầu đến chân đều soi mói không bỏ sót điểm nào. Còn bây giờ, đến lượt Dư Vãn, thái độ của bà cụ lại hoàn toàn khác biệt.



 

Nếu Dư Vãn thực sự là thiên kim tiểu thư, bà còn có thể chịu được. Nhưng cô ta thì là cái gì chứ?

 

Bà thật sự nghĩ mãi không thông!

 

Nhưng lúc này bà cũng chẳng có cơ hội để lên tiếng.

 

Trong bữa ăn, bà cụ không chỉ nhiều lần gắp thức ăn cho Dư Vãn, mà cả hai còn trò chuyện rất vui vẻ. Không khí chẳng thể tốt hơn được nữa.

 

Đến khi trời dần tối, bà cụ liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

 

“Vãn Vãn, muộn thế này rồi, bà không giữ cháu ở lại nữa. Để bà bảo tài xế đưa cháu về nhé.”

 

“Không cần đâu ạ, cháu đưa em ấy về được rồi.”

 

Lục Trầm cũng đứng dậy theo.

 

Bà cụ lắc đầu: “Người ta nói con gái lớn không giữ được, bà thấy con trai lớn cũng chẳng khác gì. Hai năm nay chúng ta chưa gặp nhau, bà nội khó khăn lắm mới về được một chuyến, con không thể ở nhà thêm để trò chuyện với bà sao?”

 

Những lời này nghe thật hợp tình hợp lý.

 

Bất cứ người già nào cũng mong được quây quần bên con cháu, tận hưởng niềm vui gia đình.

 

Dư Vãn không thể từ chối yêu cầu này của bà cụ.

 

Cô quay sang Lục Trầm: “Em tự về được, em lớn thế này rồi, chẳng lẽ anh còn sợ em bị lạc hay sao?”

 

“Vậy khi nào về đến nhà, nhớ gọi cho anh một cuộc nhé.”

 

Lục Trầm cũng không nói thêm gì nữa.

 

Sau khi Dư Vãn rời đi, bà cụ uống thêm một tách trà.

 

Đặt tách trà xuống, bà nói với Lục Trầm:

 

“Cô gái tên Dư Vãn này đúng là rất tốt nhưng bà không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau đâu. Con nên sớm cắt đứt với cô ấy đi.”

 

“Cái gì cơ?”

 

Lục Trầm không tin nổi vào tai mình.

 

Trên đời này làm gì có lý lẽ nào như thế.

 

Nếu bà nội không thích Dư Vãn, ép hai người chia tay thì anh còn có thể chấp nhận. Nhưng rõ ràng bà rất quý cô, hai người còn cười nói vui vẻ, giống hệt như bà cháu ruột.

 

Bây giờ, Dư Vãn vừa mới rời khỏi, bà đã quay ngoắt 180 độ nói ra những lời này. Anh thật sự không thể chấp nhận nổi.

 

“Bà nội, bà đang đùa cháu phải không? Câu đùa này chẳng buồn cười chút nào đâu.”

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.