🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Cảm ơn Vương tổng, ngài chính là ân nhân tái sinh của tôi, là ân nhân cả đời này của tôi.”

 

Tạ Hãn cầm điện thoại, xúc động đến mức không kiềm chế nổi.

 

Vương tổng chỉ gặp anh ta đúng một lần mà còn chịu giúp đỡ, trong khi đó Dư Vãn - người từng ở bên anh ta suốt bao năm trời - lại dửng dưng bỏ mặc anh ta c.h.ế.t chìm.

 

Cái con đàn bà c.h.ế.t tiệt ấy.

 

Vương tổng đột nhiên đổi giọng:

 

“Tạ Hãn, tôi chỉ nói là có thể tạo điều kiện cho cậu, nhưng tôi đâu bảo là bây giờ.”

 

Trái tim vừa bay lên mây của Tạ Hàn lập tức rơi xuống đáy vực.

 

Anh ta luống cuống, giọng đầy lo lắng:

 

“Vương tổng, ngài không thể làm vậy được. Chỉ cần ngài giúp tôi thoát ra ngoài, tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn.”

 

Vương tổng chẳng phải chỉ là một kẻ biến thái trong chuyện đó thôi sao? Không phải chỉ là một kẻ song tính sao? So với việc bị đám đàn ông trong tù bắt nạt và hành hạ, thà hầu hạ một mình Vương tổng còn hơn.

 

Vương tổng cười lạnh, đưa ra yêu cầu:

 

“Vậy cậu bật video lên trước đã. Chỉ cần cậu khiến tôi hài lòng, tôi sẽ giúp cậu.”

 

“Được.”

 

Tạ Hãn tắt máy, tìm số WeChat của Vương tổng, trực tiếp gọi video.

 

Anh ta làm từng động tác nhục nhã theo yêu cầu của Vương tổng, đến mức cổ họng khản đặc vì phải hò hét. Cuối cùng, Vương tổng gật đầu hài lòng:

 

“Đêm nay hai giờ, ngoài cổng bệnh viện sẽ có xe đợi. Quá giờ, tôi không đợi.”

 

Khi nghe tiếng tút tút vang lên từ điện thoại, Tạ Hàn ngã vật xuống giường, kiệt sức.

 

Người ta nói đàn ông không dễ khóc, chỉ là chưa đau đến tận cùng.

 

Nghĩ đến những gì vừa trải qua, nỗi nhục nhã trào dâng khiến nước mắt anh ta không ngừng tuôn.

 

Tất cả đều là tại Dư Vãn.

 

Cô ta dám khiến anh ta phải nhục nhã thế này? Trừ khi anh ta chết, nếu không, những đau đớn anh ta phải chịu sẽ trả lại cho cô ta gấp mười, gấp trăm lần.

 

Về phía Dư Vãn.

 

Cô cùng Lục Trầm dẫn Đại Đầu đi làm một loạt xét nghiệm.

 

Kết quả rất nhanh đã có: Đại Đầu chỉ bị viêm nhẹ, uống thuốc vài ngày là khỏi.

 

“Bác sĩ, còn điều gì cần lưu ý nữa không ạ?”



 

Dư Vãn hỏi rất cẩn thận sợ bỏ sót điều gì.

 

Lục Trầm cũng chăm chú lắng nghe, thậm chí còn ghi lại vào ghi chú trên điện thoại để tránh quên.

 

Bác sĩ mỉm cười trêu đùa:

 

“Rất ít người chủ nào tận tâm như hai người. Bình thường, dù là các cặp đôi đến khám, đa phần mọi việc đều để một người lo hết.”

 

“Đại Đầu là chú chó chúng tôi cùng nuôi, giống như đứa con của chúng tôi vậy. Đương nhiên, cả hai phải có trách nhiệm.”

 

Lục Trầm trả lời nhẹ nhàng, như thể việc mình làm không có gì to tát.

 

Trong mắt anh, việc nuôi dạy con cái là trách nhiệm của cả hai cha mẹ, không nên đẩy hết cho một người.

 

Bác sĩ gật đầu đồng tình: “Tôi chắc rằng sau này anh sẽ là một người cha tốt.”

 

Nghe câu nói ấy, Dư Vãn vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, đôi má ửng đỏ.

 

Sinh con ư? Chuyện này phải vài năm nữa mới tính đến. Trước mắt, hãy tập trung nuôi dạy Đại Đầu cho thật tốt đã.

 

Sau khi chắc chắn Đại Đầu không có vấn đề gì, họ mua thuốc rồi cùng nhau về nhà.

 

Trên đường về, ông cụ Lục gọi điện tới:

 

“Lục Trầm à, mẹ cháu là người hay cố chấp, nhất thời chưa thể nghĩ thông suốt. Cháu cứ sống tốt cuộc đời của mình, không cần để ý đến bà ấy.”

 

Lục Trầm đáp lại bình tĩnh: “Ông nội, hiện tại cháu không muốn về nhà.”

 

Anh biết mình không thể mãi trốn tránh gia đình, càng không thể mãi không gặp mẹ. Dù sao bà cũng là người đã sinh thành, nuôi dưỡng anh, đã dành rất nhiều tâm huyết cho anh.

 

Nhưng việc bà bỏ thuốc vào đồ ăn của anh thật sự đã để lại một vết thương lòng sâu sắc, như một cái gai đ.â.m vào tim anh.

 

Anh chỉ có thể đợi đến khi cái gai ấy mờ nhạt đi, lúc đó mới có thể đối mặt với bà.

 

Ông cụ Lục hiểu cho nỗi lòng của cháu trai.

 

Khi nghe chuyện này, ông đã không thể tin vào tai mình, thậm chí còn mắng con dâu một trận tơi bời.

 

“Là thuốc thì đều có độc tính. Thuốc được cấp phép còn có tác dụng phụ, huống chi là những loại thuốc linh tinh.”

 

"Ai biết bên trong có những thành phần gì?"

 

Lục Trầm nghĩ, tạm thời không về nhà cũng không phải là chuyện xấu. Hãy để bà ấy rút kinh nghiệm, biết được điều gì có thể làm và điều gì không thể làm.

 

"Chuyện này tùy cháu thôi. Cháu lớn rồi, có suy nghĩ riêng, ông không can thiệp nhiều. Cháu ở đâu thấy vui thì cứ ở đó. Lần này ông gọi điện là để báo với cháu một chuyện: bà nội cháu sắp về nước."

 

"Sức khỏe của bà nội vẫn ổn chứ ạ?" Lục Trầm nhíu mày.

 



Không trách anh phải nghĩ vậy.

 

Ngay từ đầu bà cụ Lục đã không ưa Thượng Tân Mai, con dâu của mình. Bà cho rằng Thượng Tân Mai chỉ được mỗi vẻ ngoài, không có tài cán gì như một bình hoa vô dụng không xứng đáng. Nhưng không ngăn được con trai mình yêu thích.

 

Cuối cùng, bà miễn cưỡng chấp nhận Thượng Tân Mai bước vào cửa nhà họ Lục. Tuy nhiên, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu chẳng mấy tốt đẹp, hai người luôn nhìn nhau không thuận mắt.

 

Trước đây, có con trai ở giữa làm cầu nối. Tuy bà cụ Lục không hài lòng cũng không nói gì nhưng sau khi con trai qua đời, bà ngày càng khó chịu với con dâu khiến mâu thuẫn giữa hai người leo thang, từng cãi nhau nảy lửa.

 

Có lần bà tức giận đến mức phải nhập viện.

 

Ông cụ Lục không chịu nổi nữa, thúc giục bà đi nước ngoài dưỡng bệnh. Thực tế, ông chỉ muốn tách hai người ra xa nhau.

 

Bà cụ Lục ở nước ngoài suốt nhiều năm, thậm chí ngay cả ngày sinh nhật của Thượng Tân Mai bà cũng không trở về.

 

Nhưng bây giờ đột nhiên bà muốn về nước, điều này thật sự rất kỳ lạ.

 

"Bà nội cháu sức khỏe rất tốt. Lần này bà về là muốn gặp cháu và cả cháu dâu. Đợi một thời gian nữa, khi nào cháu thấy sẵn sàng, thì dẫn bạn gái về nhà ăn bữa cơm. Chuyện mẹ cháu, có ông ở đây, bà ấy sẽ không dám làm khó."

 

Lục lão gia đã nghiêm khắc phê bình Lục phu nhân.

 

Thêm vào đó, có bà cụ Lục về, dù Lục phu nhân muốn gây chuyện cũng phải kiêng dè.

 

"Vâng, khi nào sắp xếp được, cháu sẽ về." Lục Trầm đồng ý.

 

Sau khi cúp máy, anh đến bàn bạc với Dư Vãn.

 

Chưa kịp mở miệng, cô đã nói trước:

 

"Em chưa gặp bà nội của anh bao giờ. Anh muốn về lúc nào thì về, em sẽ sắp xếp công việc để đi cùng."

 

"Vãn Vãn, sao em lại tốt với anh như vậy?"

 

Trong lòng Lục Trầm dâng lên cảm giác khó tả.

 

Một mặt anh hạnh phúc vì có được một người bạn gái tuyệt vời, mặt khác lại cảm thấy áy náy.

 

Vãn Vãn luôn nghĩ cho anh, vì anh mà chịu không ít tủi thân.

 

Nếu mẹ anh có thể hành xử bình thường một chút, mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này.

 

"Câu này anh hỏi em rồi mà."

 

Dư Vãn mỉm cười, dịu dàng nói: "Vì chúng ta là người một nhà. Trước đây khi em bị cả mạng xã hội công kích, chẳng phải anh cũng luôn đứng về phía em sao?"

 

Khoảng thời gian đó, cô từng cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa. Mọi người đều chửi rủa cô, ngay cả người bạn trai gần gũi nhất cũng quay lưng lại.

 

Chính Lục Trầm đã luôn ủng hộ, khích lệ và giúp đỡ cô rất nhiều.

 

Đối với người một nhà, không cần tính toán chi li làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.