Phản ứng đầu tiên của Lục phu nhân là nghĩ con trai đang nói đùa:
“Con là con ruột của mẹ, đây chính là nhà của con. Con không về đây, vậy con định đi đâu?”
“Con đi đâu thì không được sao?”
Lục Trầm lạnh nhạt đáp, đồng thời trả lại câu hỏi cho bà.
Dưới tên của anh, nhà không chỉ có một căn. Dù là căn hộ chung cư, biệt thự sang trọng hay bất kỳ loại hình nào, anh đều có sẵn. Nếu không đủ, anh hoàn toàn có thể mua thêm vài căn.
Tóm lại, anh sẽ không bao giờ quay lại nơi này.
Ánh mắt Lục phu nhân ngay lập tức chuyển sang Dư Vãn, mang theo sự trách móc lẫn kỳ vọng.
Bà cho rằng con trai mình trở nên như bây giờ đều là do Dư Vãn. Nếu không có người phụ nữ này luôn thì thầm bên tai Lục Trầm, thì làm sao anh có thể xa cách với mẹ ruột như vậy?
Nhưng đồng thời, bà cũng nghĩ, chỉ cần Dư Vãn khuyên được Lục Trầm, bà sẵn sàng nhượng bộ.
Dù gì thì Tống Nghiên cũng không còn tư cách làm con dâu của bà, mà trong tay bà lại chẳng có ứng viên nào tốt hơn. Vậy nên bà nghĩ, hay thử chấp nhận Dư Vãn một lần.
Thế nhưng, Lục Trầm thẳng thừng cắt ngang:
“Mẹ, con giận mẹ, và việc con quyết định không về nhà nữa hoàn toàn là do con. Tất cả đều là quyết định của con, không liên quan gì đến Dư Vãn. Mẹ đừng mỗi lần có chuyện gì lại đổ lỗi cho người khác.”
Đây chính là điều khiến anh ghét nhất ở mẹ mình: Bà không chỉ có tính kiểm soát quá mạnh mà còn luôn trốn tránh trách nhiệm, sai lầm của bà lúc nào cũng phải đổ lên đầu người khác.
“Lục Trầm, mẹ chỉ có mỗi mình con là con trai. Từ khi ba con gặp chuyện không may, mẹ chỉ còn biết dựa vào con. Nếu con cũng không chịu quay về, vậy mẹ phải làm sao đây?”
Lục phu nhân rưng rưng nước mắt.
Khi Lục cha còn sống, tình cảm của họ rất tốt đẹp.
Nhưng sau một tai nạn bất ngờ, ông qua đời, bà đã chìm trong đau khổ suốt ba năm trời. Từ đó, bà đặt hết hy vọng vào con trai, xem anh như chỗ dựa duy nhất cho cuộc đời còn lại.
Bây giờ, nếu ngay cả Lục Trầm cũng rời xa bà, thì bà còn lại gì nữa?
Dù ngôi nhà cổ của Lục gia rất rộng, tiền trong tay bà nhiều đến mức muốn mua gì cũng được. Nhưng chỉ có mình bà ở đó, mọi thứ bà mua về có ý nghĩa gì đâu?
Lục Trầm vẫn không mảy may động lòng.
Từ sau cái c.h.ế.t của ba, anh đã nhẫn nhịn mẹ mình quá lâu. Nhưng không thể nhịn mãi, anh cũng có cuộc sống riêng, không thể hi sinh cả đời chỉ để chiều theo bà.
Lục phu nhân quay sang nhìn Dư Vãn, cất giọng đầy oán trách:
“Dư Vãn, chẳng lẽ đây chính là mục đích của cô? Cô muốn Lục Trầm không còn nhà để về, muốn biến nó thành kẻ cô độc giống cô sao?”
Bà cố tình nói những lời này, hy vọng có thể khơi dậy lòng trắc ẩn trong Dư Vãn.
Dư Vãn lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Bác gái, đây không phải là mục đích của cháu, cũng không phải là mục tiêu của Lục Trầm. Cả hai chúng cháu đều mong có thể chung sống hòa thuận với bác.”
Ban đầu, đúng là Dư Vãn rất giận Lục phu nhân, thậm chí còn cãi nhau với bà vài lần.
Nhưng kể từ ngày Lục Trầm cầu hôn cô, cô đã suy nghĩ rất nhiều và dần dần buông bỏ.
Việc cô và Lục Trầm yêu nhau là sự thật, việc anh có một người mẹ như vậy cũng là sự thật. Cô không thể thay đổi người khác, chỉ có thể thay đổi chính mình.
Vì thế, mỗi lần gặp lại Lục phu nhân, cô đều cố gắng kìm nén những gai góc của bản thân, thậm chí chủ động hòa hợp với bà.
Nhưng thực tế chứng minh, mọi cố gắng của cô đều trở nên vô nghĩa.
Lục phu nhân khẽ động môi nói:
“Sau này, mẹ sẽ không ép con và Tống Nghiên nữa.”
“Không có Tống Nghiên thì sẽ có Trương Nghiên, Lý Nghiên. Con không giận mẹ vì cô ta. Con chỉ tức mẹ không hề tôn trọng con.”
Lục Trầm siết c.h.ặ.t t.a.y Dư Vãn.
“Vãn Vãn, chúng ta về thôi, anh mệt rồi.”
Hôm nay anh đã quá mệt mỏi với những rắc rối này. Anh chỉ muốn về nhà, nghỉ ngơi thật tốt và quên đi tất cả những chuyện không vui.
Dư Vãn gật đầu, theo anh bước đi.
Nhìn bóng dáng hai người rời khỏi, lòng Lục phu nhân đau đớn không nói nên lời.
Bỗng, bên tai bà vang lên giọng nói yếu ớt của Tống Nghiên:
“Bác gái, Lục Trầm không thích con, chẳng lẽ bây giờ ngay cả bác cũng bỏ rơi con sao? Không phải bác đã nói, con là người duy nhất mà bác công nhận làm con dâu sao? Ngoài con ra, bất kỳ ai cũng đừng mong bước qua cánh cửa nhà họ Lục.”
Lời này, đúng là Lục phu nhân đã từng nói.
Nhưng khi đó là tình hình nào, còn bây giờ là tình hình nào?
Lục phu nhân trừng mắt: “Cô làm ra chuyện như thế này, tôi còn có thể để cô gả cho Lục Trầm? Cô thật sự khiến tôi quá thất vọng. Tôi sẽ kiểm tra lại camera, nếu những gì Chu Phi Vũ nói là thật, chính cô đã quyến rũ cậu ta thì sau này đừng bao giờ tìm đến tôi nữa.”
Nói xong, bà xoay người rời đi, bỏ lại Tống Nghiên một mình trong căn phòng, khóc đến c.h.ế.t đi sống lại.
Bên Lục Trầm.
Trên đường về nhà, càng nghĩ Lục Trầm càng giận, chân ga không ngừng đạp mạnh hơn.
Dư Vãn đặt tay lên tay anh, nửa đùa nửa thật nói:
“A Lục, em nhắc anh nhé. Giờ chúng ta đang lái xe, anh đạp ga thế này, chẳng lẽ muốn trở thành ‘sát thủ xa lộ’ sao?”
“Em biết anh đang không vui nhưng anh thử nhìn em xem. Em thậm chí còn chẳng biết cha mẹ ruột mình là ai, lại bị cha mẹ nuôi ức h.i.ế.p đủ đường. So với em, anh mới không phải là người đáng thương nhất.”
Lục Trầm khẽ cười cay đắng:
“Vãn Vãn, em vẫn còn có anh. Anh sẽ luôn ở bên chăm sóc em.”
“Đúng vậy, chúng ta có nhau rồi. Nên anh đừng buồn nữa. Bây giờ về nhà đón Đại Đầu, rồi chúng ta đưa nó đến bệnh viện thú y nhé.” Dư Vãn tiếp tục an ủi.
Lời nói của cô khiến anh bật cười.
Rất nhanh, xe dừng lại trước cổng nhà. Lục Trầm xuống xe để vào nhà ôm chó, còn Dư Vãn ở lại xe chờ.
Trong lúc chờ đợi, điện thoại của cô bỗng đổ chuông. Là một số lạ gọi tới.
Cô nghĩ là công việc nên nhanh chóng bắt máy:
“Alo, xin chào.”
“Vãn Vãn, em còn nhớ anh không?”
Giọng nói này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra:
“Tạ Hãn? Là anh sao?”
Hắn đáng lẽ giờ này phải ngồi trong tù làm việc cơ mà. Tại sao lại gọi được cho cô?
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng:
“Là anh đây, Vãn Vãn. Đã lâu không gặp, anh thật sự rất nhớ em. Anh vẫn còn nhớ những ngày đầu chúng ta quen nhau, em ngày nào cũng đi theo anh, vì anh mà...”
“Dừng lại. Tôi không muốn nhớ mấy chuyện đó.”
Dư Vãn lập tức ngắt lời hắn.
Những ký ức đó với cô chỉ là vết nhơ trong quá khứ.
Ngày đó, chắc chắn cô đã bị mù quáng đến mức lầm đường lạc lối, mới có thể ngu ngốc hi sinh nhiều như vậy cho Tạ Hãn.
Sự thật chứng minh, nếu đem lòng tốt dành cho chó, ít nhất nó sẽ vẫy đuôi cảm kích. Nhưng tốt với Tạ Hãn, cô chỉ nuôi ra một con sói vong ân bội nghĩa.
“Vãn Vãn...”
Giọng nói của Tạ Hãn càng thêm ai oán, thậm chí còn xen lẫn chút nghẹn ngào:
“Những chuyện đó là quá khứ của chúng ta. Em thật sự không để tâm chút nào sao? Thời gian qua anh ăn không ngon, ngủ không yên. Mỗi lần nhắm mắt lại, hình bóng em lại hiện lên trong đầu anh. Anh không ngừng nghĩ, nếu chúng ta ở bên nhau, có lẽ giờ này đã kết hôn, thậm chí có con rồi.”
Nghe đến đây, cả người Dư Vãn run lên. Cô lạnh sống lưng, da gà nổi đầy khắp người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]