🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ Dư Vãn đã hứa với đạo diễn nên cô không tiện thất hứa mà từ chối ký hợp đồng. Nếu không phải vì lý do này, cô căn bản sẽ không đồng ý.

 

Không ngờ mọi chuyện lại bất ngờ xoay chuyển, cuối cùng chính đạo diễn Từ lại là người chủ động đề nghị giải ước.

 

Có lẽ ông trời đã định rằng cô nên dành nhiều thời gian hơn bên Lục Trầm.

 

“Thật sao chị Dư, chị không phải đang cố ý nói vậy để an ủi em đấy chứ?” Kiều Sở Sở nửa tin nửa ngờ.

 

Dư Vãn dở khóc dở cười: “Tất nhiên là thật rồi, chẳng lẽ chị còn phải nói dối em vì chuyện này à? Bây giờ chị phải về nhà đây, hai đứa cũng mau quay lại công ty đi.”

 

“Chị Dư, tạm biệt!” Kiều Sở Sở vẫy tay chào Dư Vãn, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

 

Cô và chị tài vụ định bắt xe về nhưng lại thấy Thịnh Hành Viễn cầm chìa khóa xe bước tới.

 

“Để tôi đưa hai người về công ty.”

 

“Làm gì đây? Chồn chúc Tết gà, chắc chắn không có ý tốt.” Kiều Sở Sở trợn mắt, ánh mắt đầy vẻ phòng bị.

 

Hiện giờ, người mà cô không muốn gặp nhất chính là Trương Lôi, tiếp đến là Thịnh Hành Viễn.

 

Dù biết hai người họ không đồng lõa và mọi chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm. Nhưng nếu không phải vì Thịnh Hành Viễn, sự việc sẽ không bị đẩy lên nghiêm trọng như vậy và càng không kéo Dư Vãn vào cuộc.

 

Thịnh Hành Viễn cười khổ: “Cô chửi tôi là chồn thì cũng được thôi, nhưng sao lại kéo cả mình vào thế?”

 

“Tôi là muốn anh biến đi xa một chút.Nếu rảnh mà qua đây làm phiền tôi, sao không đi tìm Trương Lôi?” Kiều Sở Sở buông một câu rồi quay lưng bỏ đi.

 

Thịnh Hành Viễn đứng tại chỗ, nghe rõ mồn một những lời họ thì thầm với nhau.

 

“Đi nhanh lên, đừng để anh ta đuổi kịp, chị cảm giác đầu óc anh ta có vấn đề.”

 

“Có lẽ anh ta muốn xin lỗi chị thôi, dù gì cũng đã hiểu lầm chị mà.”

 

“Nếu xin lỗi mà giải quyết được vấn đề thì cần cảnh sát làm gì? Anh ta gây ra tổn thất lớn như vậy, trên mạng còn có người nghi ngờ chúng ta. Chị chưa truy cứu trách nhiệm đã là nhân nhượng lắm rồi.”

 

Thịnh Hành Viễn trầm tư.

 

Những lời của Kiều Sở Sở không sai. Nếu muốn xin lỗi, điều đầu tiên anh cần làm là tự mình sửa chữa hậu quả mà anh đã gây ra.

 

Bên phía Dư Vãn.

 

Về đến nhà, cô tắm rửa, sấy khô tóc rồi nằm dài trên chiếc giường êm ái, duỗi người thoải mái.

 

Ở nhà vẫn là tuyệt nhất.

 

Cô ôm chăn, gọi điện thoại cho Lục Trầm.

 

“Vãn Vãn, chuyện trên mạng em đừng lo, anh sẽ giải quyết giúp em. Em cứ tập trung quay hình đi.”

 



Giọng nói của Lục Trầm như mang theo một loại ma lực, khiến người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.

 

Dư Vãn lăn qua lăn lại trên giường: “Không quay nữa, em đã về nhà rồi. Khi nào anh về vậy?”

 

“Vãn Vãn, đừng nghịch.” Lục Trầm bình thản, mắt vẫn dán vào tài liệu trước mặt.

 

Dư Vãn vốn là một người phụ nữ đam mê sự nghiệp.

 

Cô đã ký hợp đồng làm giám khảo thì nhất định sẽ thực hiện đến cùng. Đây là mơ ước của cô.

 

Dù Lục Trầm không nỡ xa cô nửa tháng, nhưng với tư cách là bạn trai, anh nên ủng hộ tương lai của cô, chứ không phải cản trở.

 

“Em nói thật mà, hợp đồng giải ước đã ký rồi. Chẳng lẽ còn giả được? Nếu không tin, hai ta gọi video luôn đi.” Dư Vãn ngồi bật dậy trên giường.

 

Lục Trầm lập tức gác máy.

 

Một giây sau, anh gọi video lại. Dư Vãn bắt máy ngay, tươi cười chào anh qua màn hình:

 

“A Lục, nhìn xem em đang ở đâu đây? Chiếc gối quen thuộc, cái chăn quen thuộc và cả tủ đầu giường quen thuộc nữa.”

 

“Vãn Vãn, em mặc lại quần áo đi.” Giọng Lục Trầm có chút kiềm chế.

 

Tai anh hơi đỏ lên, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng màn hình.

 

Dư Vãn cúi xuống nhìn, mới nhận ra toàn bộ phần trước n.g.ự.c mình đều hớ hênh.

 

Chiếc váy ngủ này cổ áo rất rộng, lúc nằm thì không sao nhưng khi ngồi dậy, toàn bộ phần trên đều lộ ra rõ mồn một.

 

Cô vội đưa tay che lại, nhìn thấy tai anh đỏ bừng thì cố tình trêu:

 

“Chúng ta là vợ chồng già rồi, sao anh còn xấu hổ vậy?”

 

“Vãn Vãn, anh về ngay đây.” Lục Trầm gập máy tính lại.

 

Dư Vãn lập tức đoán được anh định làm gì, liền nghiêm túc lại, kéo chăn trùm kín người:

 

“Hay anh về trễ một chút đi, em mệt rồi, muốn ngủ một giấc.”

 

“Vãn Vãn, vừa rồi chính em là người chủ động trêu anh đấy.”

 

Khóe miệng Lục Trầm khẽ cong lên, không che giấu được nụ cười.

 

Những ngày qua phải đơn độc ngủ một mình, Lục Trầm cảm thấy chẳng thoải mái chút nào. Giờ Dư Vãn đã về, cuối cùng họ cũng có thể ngủ ngon giấc bên nhau.

 

“Không phải đâu, em chỉ gọi điện để thông báo một tiếng thôi. Không nói nữa, em đi ngủ đây, anh cứ làm việc đi.” Dư Vãn nhanh chóng cúp máy.

 

Cô vốn định nằm nghỉ ngơi một lát, nhưng chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.



 

Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã xế chiều. Bên cạnh vẫn trống không.

 

Chẳng lẽ Lục Trầm vẫn chưa về?

 

Dư Vãn xỏ dép bước xuống lầu, định tìm gì đó ăn. Chưa kịp đi hết cầu thang, cô đã thấy Lục Trầm từ bếp bước ra.

 

Cô vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Thì ra anh đã về rồi.”

 

“Sau khi em gọi điện, anh lập tức quay về nhà. Thấy em ngủ say như vậy, anh không nỡ đánh thức. Anh cũng tranh thủ chợp mắt một chút. Giờ mau lại đây ăn cơm, có gì để ăn xong rồi nói.” Lục Trầm đưa tay ôm lấy eo cô, giọng dịu dàng.

 

Dư Vãn gật đầu thật mạnh.

 

Cô rất thích đồ ăn Lục Trầm nấu, món nào cũng vừa miệng vô cùng.

 

Trong lúc ăn, Lục Trầm nhắc đến chuyện trên mạng:

 

“Vãn Vãn, mấy lời bôi nhọ ngập tràn mạng xã hội chắc chắn là do có người thuê thủy quân. Anh sẽ để bộ phận pháp lý của công ty xử lý.”

 

Anh còn chẳng nỡ nặng lời với Dư Vãn một câu, thì làm sao có thể để người khác ức h.i.ế.p cô?

 

“Chắc là Trần Phong thuê. Em đoán anh ta nhận tiền của nhà họ Tống.” Dư Vãn đã sớm đoán được tất cả.

 

Tống Điềm Điềm vốn có dung mạo rất giống Tống Nghiên mà tính cách của hai người cũng chẳng khác gì nhau: Ngạo mạn, tự cao, xem trời bằng vung.

 

Tống Nghiên đã chịu thiệt thòi lớn từ cô thì Tống Điềm Điềm tất nhiên phải ra mặt thay chị mình.

 

Nhắc đến nhà họ Tống, Lục Trầm không khỏi cảm thấy áy náy:

 

“Là do anh đã làm liên lụy đến em.”

 

Nếu không phải vì anh thì Tống Nghiên cũng sẽ không luôn tìm cách đối đầu với Dư Vãn.

 

“Chúng ta vốn là đối thủ cạnh tranh. Dù không tranh giành đàn ông, thì cũng sẽ tranh sự nghiệp thôi.” Dư Vãn chẳng hề bận tâm đến Tống Nghiên.

 

Tống Nghiên thậm chí còn không xứng đáng làm đối thủ của cô.

 

Đường đường là tiểu thư nhà họ Tống, lại được cha mẹ hậu thuẫn và mẹ Lục nâng đỡ, đáng lẽ con đường sự nghiệp của Tống Nghiên phải vô cùng thuận lợi.

 

Nhưng tất cả những điều kiện ưu ái đó cũng không chịu nổi sự phá hoại của chính cô ta, tự biến mình thành nghệ sĩ mang đầy tai tiếng. Hiện tại, ngoài một số ít fan trung thành, phần lớn người hâm mộ đã quay lưng và chỉ trích cô ta.

 

Số fan trung thành ít ỏi ấy trên mạng cũng chẳng dám lên tiếng. Ai dám mở miệng bênh vực thần tượng của mình là nghệ sĩ mang tai tiếng chứ? Để rồi bị người ta cười nhạo sao?

 

Một Tống Nghiên như vậy thì có gì đáng sợ?

 

“Vãn Vãn, em ăn no chưa? Nếu xong rồi thì chúng ta làm chút vận động để tiêu cơm nhé.” Lục Trầm nói, giọng trầm thấp, đầy ẩn ý.

 

Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, gần đến mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.