Dư Vãn khoác tay Lục Trầm, đứng trước cửa tiệm nọ, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
Dù nghe nói tiệm này rất khó tìm, nhưng bên trong lại đông nghịt người.
Nhìn một lượt xung quanh, Dư Vãn không thấy bóng dáng chủ tiệm đâu.
"Ủa, chủ tiệm đâu rồi?"
Lục Trầm bật cười, chỉ tay về phía người đàn ông nằm trên ghế dựa ngoài cửa tiệm.
"Đó chính là ông chủ, Vương Thời, cũng là bạn của anh."
Dư Vãn cẩn thận quan sát, lòng đầy ngỡ ngàng.
Cô chưa từng thấy người chủ tiệm nào lại tùy tiện như thế này.
Người đàn ông trên ghế dựa đeo kính râm, đi đôi dép lê, vắt chân chữ ngũ, ngáy như sấm.
Khóe miệng Dư Vãn co giật, không chắc chắn hỏi lại:
"Anh… anh chắc người này là chủ tiệm chứ?"
Lục Trầm dở khóc dở cười, biết Vương Thời vốn phóng khoáng, nhưng không ngờ lại có thể đến mức này.
Ngay cả khách trong tiệm cậu ta cũng chẳng buồn để ý.
Lục Trầm bước tới, vỗ vai Vương Thời.
"Đừng ngủ nữa, có khách mới tới kìa."
Nhưng Vương Thời bực bội gạt tay Lục Trầm ra, xoay người lại.
"Đừng làm phiền tôi, muốn mua gì thì tự vào tiệm mà lấy."
Ơ, sao giọng nói này nghe quen quá?
Chẳng lẽ…
Vương Thời trợn mắt, khó nhọc bò dậy từ ghế dựa, tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3737985/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.