🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dư Vãn khoác tay Lục Trầm, đứng trước cửa tiệm nọ, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

 

Dù nghe nói tiệm này rất khó tìm, nhưng bên trong lại đông nghịt người.

 

Nhìn một lượt xung quanh, Dư Vãn không thấy bóng dáng chủ tiệm đâu.

 

"Ủa, chủ tiệm đâu rồi?"

 

Lục Trầm bật cười, chỉ tay về phía người đàn ông nằm trên ghế dựa ngoài cửa tiệm.

 

"Đó chính là ông chủ, Vương Thời, cũng là bạn của anh."

 

Dư Vãn cẩn thận quan sát, lòng đầy ngỡ ngàng.

 

Cô chưa từng thấy người chủ tiệm nào lại tùy tiện như thế này.

 

Người đàn ông trên ghế dựa đeo kính râm, đi đôi dép lê, vắt chân chữ ngũ, ngáy như sấm.

 

Khóe miệng Dư Vãn co giật, không chắc chắn hỏi lại:

 

"Anh… anh chắc người này là chủ tiệm chứ?"

 

Lục Trầm dở khóc dở cười, biết Vương Thời vốn phóng khoáng, nhưng không ngờ lại có thể đến mức này.

 

Ngay cả khách trong tiệm cậu ta cũng chẳng buồn để ý.

 

Lục Trầm bước tới, vỗ vai Vương Thời.

 

"Đừng ngủ nữa, có khách mới tới kìa."

 

Nhưng Vương Thời bực bội gạt tay Lục Trầm ra, xoay người lại.

 

"Đừng làm phiền tôi, muốn mua gì thì tự vào tiệm mà lấy."

 

Ơ, sao giọng nói này nghe quen quá?

 

Chẳng lẽ…

 

Vương Thời trợn mắt, khó nhọc bò dậy từ ghế dựa, tháo kính râm xuống.

 

Quả nhiên là Lục Trầm.

 

Vương Thời vô cùng phấn khích. Xỏ đôi dép kẹp vào, kéo kéo chiếc quần chật, bắt tay Lục Trầm.

 

Vẻ mặt Lục Trầm đầy vẻ chán ghét.

 

"Không cần bắt tay. Hôm nay tôi đến chỉ để xem tiệm của cậu thôi."

 

Vương Thời cười ha hả, quay sang nhìn Dư Vãn, tự nhiên chào hỏi:

 

"Đây là chị dâu phải không? Cậu may mắn thật đó, tìm được một mỹ nhân thế này."

 

Dư Vãn lịch sự mỉm cười, chìa tay ra.

 

"Chào anh, tôi là bạn gái của Lục Trầm, Dư Vãn."

 

Vương Thời gật đầu liên tục, muốn bắt tay Dư Vãn nhưng lại nhớ vừa mới gãi mông, đành rụt tay lại.

 

"Chào cô Dư, tôi là Vương Thời."

 

Lục Trầm ôm lấy Dư Vãn, lên tiếng:

 

"Thôi được rồi, cậu cứ tiếp tục ngủ đi, tôi dẫn Vãn Vãn vào trong xem đồ gốm."

 

Vương Thời lại ngả người lên ghế dựa, ghế phát ra tiếng kẽo kẹt, ông ta cười sảng khoái:

 

"Vào xem thoải mái, tiền cứ tính cho tôi."

 



Thấy ông ta phóng khoáng như vậy, Lục Trầm cũng không khách sáo dẫn Dư Vãn vào trong.

 

Dư Vãn nhìn quanh một lượt, mắt sáng bừng.

 

Cuối cùng cũng hiểu vì sao tiệm này lại đông khách như vậy.

 

Gốm sứ ở đây rất đa dạng, được xếp ngay ngắn theo thứ tự.

 

Ba gian phòng đầy ắp, sợ rằng cả khu vực này khó tìm ra tiệm thứ hai như thế.

 

Sau một hồi chọn lựa, Dư Vãn ôm hai món đồ gốm bước ra ngoài.

 

Lục Trầm lấy ra một xấp tiền từ túi áo, đặt lên ghế của Vương Thời.

 

"Vương Thời, bọn tôi đi trước đây. Khi nào rảnh sẽ gặp lại."

 

Vương Thời gật đầu, kính râm vẫn không tháo xuống, giọng nói đầy lười biếng.

 

"Biết rồi, đi đường bình an nhé."

 

Hai người rời khỏi tiệm, trở về.

 



 

Hôm nay là ngày phát sóng thứ năm của bộ phim, show truyền hình cũng góp phần giúp phim tăng thêm độ hot.

 

Nhìn loạt bình luận tích cực, Dư Vãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Lục Trầm lướt điện thoại một lúc, bất ngờ ngẩng đầu lên.

 

"Vãn Vãn, hai tháng nữa là lễ trao giải Bạch Ngọc rồi. Giải này đồng nghĩa với danh hiệu Ảnh đế và Ảnh hậu đó."

 

"Bây giờ em có trong tay một bộ phim hot, cơ hội là rất lớn."

 

Dư Vãn không khỏi bất ngờ, bộ phim này quả thật rất thành công.

 

Nhưng những vai diễn trước đây của cô đều mờ nhạt, cô lo lắng nếu ứng cử sẽ bị mất mặt.

 

Lục Trầm nắm lấy tay Dư Vãn, chân thành khuyên nhủ:

 

"Vãn Vãn, mọi chuyện đều phải có khởi đầu, thử xem sao."

 

Dư Vãn được tiếp thêm động lực lớn, liền gật đầu đồng ý.

 

“Được, nếu thật sự có thể được đề cử, dù chỉ lọt vào top ba, em cũng mãn nguyện rồi.”

 

Biết Dư Vãn có ý định đăng ký dự giải, Kiều Sở Sở tự tin vỗ ngực, đầy tự hào nói:

 

“Chị Dư, cứ giao cho em.”

 

Dư Vãn gật đầu, yên tâm xử lý các công việc tại công ty.

 

Nghe nói hai diễn viên trẻ mới được tuyển đã gia nhập đoàn phim. Dù chỉ là một bộ phim chiếu mạng nhỏ, nhưng cả hai đều rất vui.

 

Mọi chuyện đều cần có sự khởi đầu.

 

Dư Vãn cũng rất tin tưởng họ.

 

Sau khi giải quyết xong công việc ở công ty, Dư Vãn xách túi rời đi.

 

Nhưng ngay trước cổng công ty, cô bất ngờ gặp Tống Nghiên.

 

Tống Nghiên nghiến răng nghiến lợi, đầy căm hận. Cô ta đã thấy tin tức trên mạng và cho rằng Lục Trầm đứng ra chỉ để tạo danh tiếng cho Dư Vãn.

 

Dù gì thì cô ta đã ở bên Lục Trầm nhiều năm, nhưng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy.

 

“Dư Vãn, rốt cuộc cô đã cho A Trầm uống thứ thuốc mê gì?”

 

Tống Nghiên tức giận đến phát điên, cầm túi xách ném về phía Dư Vãn.



 

Dư Vãn nhanh nhẹn né tránh, bình tĩnh đáp lại:

 

“Tống Nghiên, đây là công ty của tôi. Chỉ cần tôi nói một câu, bảo vệ sẽ tiễn cô đến đồn cảnh sát.”

 

“Cô chắc chắn muốn làm loạn ở đây chứ?”

 

Dư Vãn nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

 

Tống Nghiên lập tức cứng họng, nhưng nghĩ đến những tin tức tràn lan trên mạng, sự ghen tị của cô ta gần như phát cuồng.

 

“Cô như vậy sớm muộn gì cũng hại A Trầm thôi. Anh ấy đã rút khỏi làng giải trí rồi, tại sao cô còn muốn lợi dụng anh ấy?”

 

Ngón tay chỉ vào Dư Vãn của Tống Nghiên run rẩy, từng từ như muốn xé nát cô.

 

Không ít người qua đường bị thu hút dừng lại xem.

 

Tống Nghiên cố gắng ép ra hai giọt nước mắt, giả vờ đáng thương nói:

 

“Hãy buông tha cho A Trầm đi. Chẳng phải cô muốn lợi dụng anh ấy để leo lên sao? Giờ cô đã đạt được mục đích, đừng hút m.á.u anh ấy nữa.”

 

Những người xung quanh tỏ ra kinh ngạc.

 

Trời ạ, đây là màn đấu đá ngoài đời thực của các nữ minh tinh sao?

 

Gương mặt Dư Vãn lộ vẻ bất lực, lên tiếng:

 

“Tôi không hèn hạ như cô nghĩ, cũng chẳng dựa vào A Trầm để leo lên. Khuyên cô hãy giữ mồm miệng cho sạch sẽ.”

 

Nhưng Tống Nghiên không thèm để tâm, quay đầu về phía đám đông, cố tình diễn vẻ thê thảm:

 

“Cô ép A Trầm rút khỏi làng giải trí, lại còn lợi dụng anh ấy để đánh bóng tên tuổi. Quả thật mưu mô xuất sắc.”

 

Công việc ở công ty chất đống đã khiến Dư Vãn mệt mỏi, cô không muốn lãng phí thêm lời lẽ với Tống Nghiên nữa.

 

Cô ra hiệu cho bảo vệ tiễn Tống Nghiên đi.

 

Cánh tay Tống Nghiên bị bảo vệ giữ lại, nhưng miệng vẫn không ngừng chửi bới.

 

“Cô chẳng phải chột dạ sao? Dư Vãn, đừng tiếp tục lợi dụng A Trầm nữa, tôi thật sự đau lòng cho anh ấy.”

 

Dư Vãn đảo mắt, đúng là kẻ ngu xuẩn!

 

Bề ngoài như thể từng câu từng chữ đều bênh vực Lục Trầm, nhưng thực tế lại đang đẩy anh xuống vực sâu.

 

Lục Trầm luôn là một làn gió trong lành của giới giải trí.

 

Anh không màng danh lợi, mỗi khi tham gia chương trình hay diễn xuất đều tận tâm tận lực, vì thế mới nhận được sự yêu mến và ngưỡng mộ từ nhiều người.

 

Nhưng giờ đây, Tống Nghiên lại bịa đặt rằng anh rút khỏi làng giải trí vì một người phụ nữ. Thậm chí sau khi rời nghề vẫn tham gia chương trình để tạo danh tiếng cho bạn gái.

 

Không biết điều này sẽ làm bao nhiêu fan sự nghiệp của anh thất vọng.

 

Dư Vãn giữ vẻ mặt bình thản, lái xe rời đi.

 

Về đến nhà, không ngoài dự đoán, chuyện này đã leo lên top tìm kiếm.

 

Cùng lúc đó, Tống Nghiên còn gửi một tin nhắn đến:

 

“Dư Vãn, cô cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ khiến cô thân bại danh liệt.”

 

Dư Vãn chẳng thèm quan tâm, lập tức liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng.

 

Họ nhanh chóng phát thông báo, kịp thời dập bớt sức nóng. Nhưng vẫn có một số người không rõ sự thật, buông lời chỉ trích bừa bãi.

 

Dư Vãn vẫn làm việc bình thường, xử lý việc công ty. Lúc rảnh rỗi thì đọc các kịch bản từ các đạo diễn gửi đến.

 

Thế nhưng dư luận liên quan đến Lục Trầm, dù cảnh sát đã khởi tố vài kẻ bịa đặt nghiêm trọng nhất, vẫn khó kiểm soát được hướng gió.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.