🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phần thưởng bí mật mà tổ chương trình chuẩn bị cho đội chiến thắng cuối cùng mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

 

Đạo diễn nhìn với ánh mắt đầy tán thưởng:

"Cô Dư, thầy Ôn, hai người phải cố gắng hết sức đấy nhé."

 

Dư Vãn và Ôn Vũ Thần nhìn nhau, mỉm cười gật đầu.

 

Lý Yên đôi mắt đỏ hoe, liên tục ngoảnh đầu nhìn Dư Vãn.

 

Vương Sở lập tức cảm thấy nguy cơ, vội bước lên phía trước: "Lý Yên, anh nhất định sẽ bảo vệ em."

 

Nhưng Lý Yên bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chính anh hét lớn làm em sợ hết hồn. Nếu em ở chung đội với chị Dư, chắc chắn không thế này..."

 

Giọng cô nhỏ dần, mọi người đều không nghe rõ.

 

Vương Sở gãi đầu ngượng ngùng: "Xin lỗi, sau này anh sẽ chú ý hơn."

 

Lý Yên lúc này mới gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn chỉ dừng trên người Dư Vãn.

 

Khán giả xem qua màn hình cũng không bỏ lỡ, cắt lại cảnh Lý Yên và Dư Vãn nhìn nhau từ xa, rồi tự biên tự diễn thêm kịch bản:

 

"Yêu mà không thể, chỉ biết âm thầm ở bên."

 

Ai nấy đều phải trầm trồ thốt lên: "Đỉnh thật!"

 

Dư Vãn lo Lý Yên sợ hãi quá sẽ không thể tiếp tục phần sau, bèn chủ động bước đến hỏi thăm.

 

Lý Yên mặt đỏ bừng, đôi mắt khi nhìn Dư Vãn trở thành ánh sao lấp lánh: "Chị Dư, em không sao, cảm ơn chị đã lo lắng."

 

Cô cắn chặt môi dưới, trong ánh mắt giao thoa giữa ngưỡng mộ và yêu mến.

 

Dư Vãn lúc này mới an tâm, khẽ vỗ vai cô, dịu dàng dặn dò: "Nếu không chịu nổi, nhất định phải nói ngay nhé. Tuyệt đối đừng đùa với sức khỏe của mình."

 

Ôn Vũ Thần đứng bên cạnh, lời nói ấy cũng lọt vào tai anh.

 

Anh bất giác quay đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng đầy chân thành của Dư Vãn, nơi mềm yếu nhất trong tim như bị chạm khẽ.

 

Dư Vãn vẫn luôn là cô gái đơn thuần và thiện lương, chưa từng thay đổi.

 

Vòng thứ ba của trò chơi bắt đầu.

 

Không khí tại hiện trường trở nên căng thẳng, khán giả trước màn hình cũng tự giác chia phe:

 

"Tôi thấy chị Dư sẽ thắng, chỉ dựa vào sự quyết tâm của chị ấy, làm gì cũng thành công."

 

"Không, không, cặp đôi trung niên kia mới có ăn ý nhất. Tôi nghĩ họ sẽ thắng."

 

"Hahaha, chỉ có mình tôi thích đội của Lý Yên à?"

 

Mọi người xôn xao bàn tán.

 

Dư Vãn kéo Ôn Vũ Thần chạy như bay.

 

Ôn Vũ Thần ngơ ngác không hiểu gì, nhưng thấy tay áo bị cô nắm lấy, anh cũng thuận theo mà chạy theo sau.

 

Cuối cùng, hai người đến một góc khuất.

 

Dư Vãn nhanh chóng quay người lại, khóa trái cửa.

 

Nhưng động tác này của cô không qua được mắt đạo diễn, khiến ông đầy thắc mắc.

 



Lục Trầm nhíu mày, nhìn thấy hai người cùng trong một căn phòng, lòng anh khó chịu.

 

Nhưng anh cũng hiểu rõ ý định của Dư Vãn.

 

Hai người đã trốn đi, vậy phần đối đầu trực diện chỉ còn lại hai đội kia.

 

Đợi khi họ phân thắng bại, đó sẽ là lúc thích hợp nhất để Dư Vãn và Ôn Vũ Thần xuất hiện.

 

Đạo diễn quay sang Lục Trầm, thì thầm hỏi:

"Thầy Lục, đây là chiến thuật của cô Dư sao?"

 

Vốn là fan cuồng của Lục Trầm, hễ có thời gian rảnh, đạo diễn lại chạy đến phòng quan sát, cố tìm cơ hội trò chuyện với anh.

 

Lục Trầm cười nhạt, từ tốn gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy luôn có chủ kiến."

 

Đạo diễn là người rất biết ý, liếc mắt liền nhận ra tình ý trong ánh mắt Lục Trầm như sắp tràn ra, lập tức không ngớt lời khen ngợi Dư Vãn:

 

"Tôi nhìn cô Dư đã thấy không tầm thường, nghe nói bộ phim mới nhất của cô ấy đạt tỷ suất người xem rất cao. Hai người đúng là xứng đôi, đều quá xuất sắc..."

 

Đạo diễn ríu rít nói không ngừng.

 

Bình thường, Lục Trầm rất ghét môi trường ồn ào. Nhưng hôm nay, anh lại thấy vô cùng dễ chịu.

 

Đạo diễn nói đến khô cả miệng, quay sang cẩn thận quan sát nét mặt của Lục Trầm.

 

"Đa tạ đạo diễn đã khen ngợi."

 

Lục Trầm mỉm cười, nhàn nhạt đáp lại.

 

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt nhớ đến việc Lục Trầm đã giải nghệ, liền tò mò hỏi: "Thầy Lục, mạn phép hỏi một câu, tại sao anh lại chọn rời khỏi giới giải trí vậy?"

 

Vừa nói, đạo diễn vừa xoa tay, vẻ mặt hơi lúng túng.

 

Anh luôn nghĩ rằng thời gian còn dài, chắc chắn sẽ có cơ hội mời được Lục Trầm tham gia chương trình tạp kỹ.

 

Nhưng chờ mãi, đợi mãi, cuối cùng lại nhận được tin Lục Trầm tuyên bố rời khỏi giới giải trí.

 

Đây là điều khiến đạo diễn canh cánh trong lòng. Trong rất nhiều nam nghệ sĩ của làng giải trí, người mà ông ngưỡng mộ nhất chính là Lục Trầm.

 

Lục Trầm bắt chéo chân, để lộ một đoạn mắt cá chân trắng trẻo dưới chiếc quần âu thẳng thớm.

 

Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đan vào nhau, đặt trên đầu gối.

 

"Lúc đó đúng là có lý do khiến tôi rời đi, nhưng không tiện tiết lộ tại đây."

 

Đạo diễn gãi đầu ngượng ngùng, lập tức chuyển chủ đề.

 

"Thì ra là vậy. Tôi chỉ thấy rằng, thầy và cô Dư đúng là cặp đôi vàng trong làng giải trí của chúng ta!"

 

Nghe đủ những lời tán dương, Lục Trầm ngẩng lên nhìn màn hình lớn.

 

Trong màn hình, Dư Vãn và Ôn Vũ Thần ngồi trong căn phòng suốt nửa tiếng, cuối cùng mới chậm rãi bước ra.

 

Hai đội còn lại đã phân thắng bại. Đôi vợ chồng trung niên bị loại trước, chỉ còn lại Lý Yên và Vương Sở.

 

Dư Vãn và Ôn Vũ Thần vỗ tay khích lệ lẫn nhau rồi cùng bước ra.

 

Lý Yên và Vương Sở đang đi tìm đối thủ khắp nơi.

 

Vương Sở chống hông, gương mặt đầy bối rối:

"Sao lại thế này? Hai người họ, hai người sống sờ sờ đâu rồi?"

 



Lý Yên bất lực nhún vai: "Em cũng không biết, tìm tiếp thôi."

 

Dư Vãn nấp ở một góc khuất, nhìn Vương Sở càng lúc càng đến gần. Lưng anh ta hoàn toàn lộ ra.

 

Cô mỉm cười đắc ý, biết rằng mình đã nắm chắc phần thắng, chuẩn bị hành động.

 

Ngay khi Vương Sở đứng yên, một bóng đen bất ngờ lao ra từ phía sau, nhanh như chớp xé đi bảng tên của anh đi.

 

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngay cả máy quay cũng chỉ ghi lại được một cái bóng mờ.

 

Dư Vãn cười rạng rỡ, giơ bảng tên trong tay lên và tinh nghịch nói:

 

"Xin lỗi nhé, nhưng bọn tôi vẫn nhỉnh hơn một chút."

 

Nụ cười của cô khiến Vương Sở ngẩn ngơ mất vài giây mới phản ứng lại, đưa tay sờ bảng tên trên lưng, gương mặt đầy vẻ tiếc nuối.

 

"Hai người đúng là ranh ma, nấp ở đâu vậy hả?"

 

Vương Sở ngồi thụp xuống đất, vẻ mặt chán nản.

 

Nghe thấy động tĩnh, Lý Yên lập tức chạy đến.

 

Nhìn thấy bảng tên của Vương Sở trong tay Dư Vãn, đôi mắt cô lấp lánh sự ngưỡng mộ:

 

"Chị Dư, chị giỏi quá đi."

 

Dư Vãn mỉm cười, bước từng bước về phía cô gái nhỏ.

 

Nhưng đối mặt với một cô em đáng yêu thế này, cô thực sự không nỡ ra tay.

 

Dư Vãn quay đầu, trao cho Ôn Vũ Thần một ánh mắt ra hiệu.

 

Ôn Vũ Thần lập tức hiểu ý, bước về phía Lý Yên.

 

Lý Yên căng thẳng đến mức lập tức bảo vệ bảng tên sau lưng mình:

 

"Này, tôi sẽ không dễ dàng đầu hàng đâu."

 

Đôi mắt cô ánh lên vẻ kiên định, vừa đấu trí vừa đấu lực với Ôn Vũ Thần, dần dần bị ép về phía bức tường.

 

Lưng cô dựa chặt vào tường, không chịu để Ôn Vũ Thần chạm vào bảng tên.

 

Ôn Vũ Thần dùng hết sức nhưng vẫn không xé được. Anh quay lại nhìn Dư Vãn, thấp giọng nói:

 

"Cô Dư, tôi thực sự không làm gì được cô ấy."

 

Lời anh vừa dứt, đằng sau đã vang lên tiếng "xoẹt" sắc bén.

 

Đồng tử Ôn Vũ Thần giãn to, trong mắt Lý Yên lóe lên một tia gian xảo:

 

"Thầy Ôn, thầy đã khinh địch rồi!"

 

Trận đấu tiếp theo là giữa Lý Yên và Dư Vãn.

 

Ôn Vũ Thần với vẻ mặt đầy thất vọng, ra dấu "cố lên" với Dư Vãn rồi chậm rãi lùi ra phía sau.

 

Sự chênh lệch thể hình rõ ràng, Lý Yên biết mình không có cơ hội thắng, bèn quay lưng đi, nhắm chặt mắt và nói:

 

"Chị Dư, em nguyện dâng bảng tên cho chị."

 

Dư Vãn vô cùng kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.