“Cô Dư, cô sao rồi?”
Ôn Vũ Thần đầy lo lắng, vững vàng đỡ lấy cánh tay của Dư Vãn.
Dư Vãn lắc lắc đầu, cảnh vật trước mắt từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng. Nhìn thấy khuôn mặt của người bên cạnh, Dư Vãn giật mình, lập tức rút tay ra.
“Thầy Ôn, sao thầy lại ở đây?”
Ôn Vũ Thần lùi lại hai bước, giả vờ như không nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt Dư Vãn.
“Cô đừng hiểu lầm, lúc ăn tối cô uống say, tôi chỉ đang đưa cô về nhà thôi.”
Dư Vãn ngó nghiêng xung quanh, không thấy bóng dáng của Kiều Sở Sở, liền nghi hoặc hỏi:
“Cảm ơn thầy nhé, nhưng Sở Sở đâu rồi?”
Ôn Vũ Thần mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Kiều Sở Sở có việc gấp nên phải rời đi.”
Dư Vãn bừng tỉnh, vừa định bước đi thì chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ. Ôn Vũ Thần phản xạ nhanh, lập tức lao tới đỡ cô.
“Cô Dư, đừng vội. Tôi đưa cô về.”
Dư Vãn xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức, gật đầu đồng ý.
Nhưng vừa ngồi vào xe, điện thoại của Kiều Sở Sở đã gọi tới. Dư Vãn nghi hoặc nhìn màn hình, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Kiều Sở Sở:
“Chị Dư, chị mau đến giúp em với!”
Cô ấy nói ra địa chỉ một quán bar. Âm thanh ồn ào ở đầu dây bên kia khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729141/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.