Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180
Chương sau
Kiều Sở Sở co rụt cổ lại, lén lút quay đầu nhìn sắc mặt của Dư Vãn. Nhưng cô thấy gương mặt của Dư Vãn vẫn bình thản, không chút gợn sóng, tiếp tục cắt miếng bò bít tết rồi đưa vào miệng. Kiều Sở Sở khẽ huých vào tay Dư Vãn, nhỏ giọng nói: “Chị Dư, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ăn xong chúng ta mau đi thôi.” Dư Vãn chậm rãi thưởng thức món ăn, mỉm cười không đáp. Cô vốn chẳng sợ gì cả. Lần trước, chính hai người kia đã gây sức ép lên công ty, buộc mọi người phải nhìn rõ bộ mặt thật của Vương Điền Khoát, giúp cô thuận lợi thoát khỏi công ty giải trí như hổ rình mồi đó. Nói đi cũng phải nói lại, cô còn phải cảm ơn hai người bọn họ. Tống Nghiên đứng dậy, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Phục vụ, chúng tôi muốn gọi món.” Nhưng vừa quay đầu, ánh mắt cô ta vô tình bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ. Dư Vãn lại ở đây! Tống Nghiên giận đến mức giậm chân, vội ngồi xuống, nắm lấy tay của mẹ Lục, giọng ngọt ngào: “Bác gái, bác nhất định phải làm chủ cho con!” Mẹ Lục ngơ ngác, thấy Tống Nghiên mặt đầy ấm ức thì lo lắng hỏi: “Sao thế Nghiên Nghiên? Ai bắt nạt con à?” Tống Nghiên chỉ tay về phía sau, mẹ Lục nhìn theo hướng đó. Bà thấy Dư Vãn và Kiều Sở Sở đang trò chuyện vui vẻ, lập tức giận đến mức không kiềm chế nổi. Khi Dư Vãn kiện công ty giải trí ra tòa, sở dĩ Tống Nghiên và mẹ Lục không bị liên lụy chính là vì họ đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua đứt toàn bộ tài liệu từ tay giới truyền thông. Vương Điền Khoát dù muốn vạch trần họ cũng chỉ có gan nghĩ mà không dám làm, đành phải tự mình gánh hết trách nhiệm. Đến lúc phải trả tiền, Tống Nghiên cố tình giả vờ đáng thương, nói rằng mình bị mất việc, không còn nguồn thu nhập nào. Mẹ Lục đành nghiến răng, móc hết tiền ra để giải quyết ổn thỏa. Nhưng bà rất thích Tống Nghiên, sẵn lòng làm người chi trả tất cả. Hôm nay, bà còn cùng cô ta ra ngoài ăn cơm. Mẹ Lục hít một hơi thật sâu, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội. Nghĩ đến số tiền đã chi ra, lòng bà đau như cắt. Bà đập mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy: “Không được, bác tuyệt đối không để con tiện nhân này sống yên ổn.” Nói rồi, bà ưỡn ngực, sải bước về phía bàn của Dư Vãn. Dư Vãn chỉ ngẩng đầu liếc bà một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại. Cô hiểu rõ tính khí của mẹ Lục. Kiểu phu nhân nhà giàu như bà, trong mắt chẳng thể chứa được một hạt cát. Mẹ Lục chống tay lên hông, tức giận quát: “Cô còn mặt mũi ngồi đây ăn cơm à?” Dư Vãn không mấy bận tâm, đặt dĩa xuống, tao nhã lấy khăn ăn chấm nhẹ lên khóe miệng, từ tốn hỏi: “Xin hỏi, bác là ai?” Nụ cười chuẩn mực trên gương mặt cô khiến mẹ Lục nghẹn lời, không nói được câu nào. Mẹ Lục trừng lớn đôi mắt, ngón tay run rẩy chỉ vào Dư Vãn: “Tôi thấy cô đúng là điên rồi. Tôi đường đường là mẹ của Lục Trầm.” Dư Vãn chống cằm bằng hai tay, chớp đôi mắt to tròn đầy vô tội, làm ra vẻ bừng tỉnh. “Ồ, thì ra bác là mẹ của A Trầm.” Sau đó, cô khẽ nghiêng đầu, thở dài đầy bất lực. “Nhưng việc đó thì liên quan gì đến cháu?” “Xin bác, có chuyện gì hãy nói với A Trầm, đừng đến tìm cháu.” Dứt lời, Dư Vãn tao nhã đứng dậy, vẫy tay với Kiều Sở Sở. Kiều Sở Sở tinh ý nhận ra ngay, lập tức theo sau, nụ cười trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Như thể đang khoe khoang chiến thắng. “Phải đó, bác gái à. Chị Dư còn bận bàn chuyện công việc, không thể lãng phí thời gian ở đây với bác đâu.” Kiều Sở Sở khoác lấy cánh tay Dư Vãn, ngẩng cao đầu bước đi. Một chữ thôi: Sướng! Mẹ Lục đứng đờ người, dõi theo bóng lưng hai người, mắt trợn trừng, miệng há hốc. “Cô, các cô...” Bà khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ, như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực. Nhìn thấy cảnh này, Tống Nghiên cũng không giữ được bình tĩnh. Cô vội vàng đi tới, kéo mẹ Lục ngồi xuống, hai tay vỗ nhẹ lưng bà để giúp bà hạ hỏa. “Bác gái, bác đừng chấp nhặt với Dư Vãn làm gì. Cô ta thực sự là kẻ thô lỗ, hoàn toàn không xứng đáng nói chuyện với bác.” Tống Nghiên âm thầm liếc ánh mắt căm tức về phía bóng lưng của Dư Vãn. Cô hiểu rõ khả năng chiến đấu đáng sợ của Dư Vãn. Vì thế, khi mẹ Lục vừa rồi lao tới, cô không ngăn cản, nhưng cũng chẳng dám đi theo. Cô sợ sẽ bị Dư Vãn làm cho bẽ mặt. Nhìn thấy mẹ Lục bị tức đến đỏ bừng cả mặt, cổ nổi gân, Tống Nghiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô quả thật sáng suốt. Mẹ Lục bắt đầu xả giận bên cạnh Tống Nghiên, lời lẽ càng lúc càng cay độc, khiến những người xung quanh không ngừng quay lại nhìn. Ý thức được mình có thể đang làm chuyện không hay, Tống Nghiên cười gượng gạo, cố xoa dịu: “Bác gái, bác đừng nóng, chúng ta ăn cơm trước được không?” Cô vừa nhẹ nhàng giúp mẹ Lục bình tĩnh, vừa dịu giọng khuyên nhủ. Mắng mỏ mãi như vậy, quả thật quá mất mặt. Mẹ Lục nhận ra thái độ của mình có chút quá khích, sắc mặt bà không được tự nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Thế nhưng, suốt bữa ăn, bà không nuốt nổi, ăn mà chẳng khác gì nhai rơm. Ra khỏi nhà hàng, Tống Nghiên lập tức kéo tay mẹ Lục, nháy mắt ra hiệu đầy ẩn ý: “Bác gái, con có cách này hay lắm.” Mẹ Lục dừng bước, nghi ngờ nhìn cô: “Cách gì? Cô ta kiêu căng ngông cuồng như vậy, trời cũng chẳng trị được, nói gì đến cách.” Mẹ Lục day day thái dương đang đau nhức, trong lòng giận đến sôi máu. Bà không thể hiểu nổi, làm sao con trai mình lại có thể để mắt tới loại người như Dư Vãn. Tống Nghiên ghé sát vào tai mẹ Lục, thì thầm một hồi. Nghe xong, khuôn mặt mẹ Lục hiện lên vẻ hài lòng, bà mỉm cười tươi rói, giơ ngón tay cái lên với Tống Nghiên: “Quả nhiên con thông minh! Tên Ôn Vũ Thần đó đúng là mù mắt, nhưng nghĩ lại, hai người bọn họ ghép thành đôi cũng hợp đấy.” Tống Nghiên cười đồng tình, tay càng siết chặt lấy cánh tay mẹ Lục. Đến chiều, Tống Nghiên lấy cớ có việc, hẹn Ôn Vũ Thần tới một quán cà phê. Ôn Vũ Thần đeo khẩu trang và kính râm, giọng đầy khó chịu: “Cô Tống, cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?” Tống Nghiên vốn nằm trong danh sách bạn bè "để quên" của anh từ lâu, nhưng hôm nay lại đột ngột hẹn gặp, còn nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc. Tuy nhiên, từ khi Tống Nghiên bị đuổi khỏi đoàn phim, cô ta đã làm đủ trò rắc rối, thậm chí cố tình tung tin đồn thất thiệt. Vì thế, Ôn Vũ Thần chẳng có chút thiện cảm nào với cô. Tống Nghiên cười gượng, cố giấu vẻ lúng túng, nhẹ giọng mở lời: “Anh Ôn, nghe nói sắp tới anh và cô Dư sẽ có một buổi livestream chung, đúng không?” Ôn Vũ Thần chẳng cần suy nghĩ, gật đầu ngay: “Đúng vậy. Chẳng lẽ cô muốn tham gia?” Trên mặt anh lộ rõ nụ cười châm biếm, biết rõ Tống Nghiên đã bị đuổi khỏi đoàn phim từ lâu, chẳng còn tư cách gì để tham gia. Khóe miệng Tống Nghiên giật nhẹ, cô lập tức trừng mắt nhìn Ôn Vũ Thần, nhưng trong lòng không quên thầm chửi rủa. Đúng là, đôi lúc Ôn Vũ Thần và Dư Vãn thật sự rất xứng đôi vừa lứa. Vậy thì lần này, cô sẽ thuận nước đẩy thuyền, chuẩn bị sẵn truyền thông và phóng viên. Chỉ cần bắt gặp hai người họ có hành động thân mật, dù có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Tống Nghiên giả vờ không nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của Ôn Vũ Thần, vẫn cười tươi đáp: “Đương nhiên không phải. Tôi chỉ cảm thấy thầy và cô Dư rất xứng đôi. Anh Ôn, cố lên nhé, tôi rất ủng hộ hai người.” Nói xong, Tống Nghiên từ từ đứng dậy, kín đáo quan sát biểu cảm của Ôn Vũ Thần. Quả nhiên, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, trong lòng như đang có chút đắc ý. Ôn Vũ Thần nhét tay vào túi, đứng dậy với vẻ mặt hài lòng: “Cảm ơn lời chúc của cô. Cô Dư đúng là rất xuất sắc, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180
Chương sau