Lục Trầm lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng hôm nay anh đã nói hết những gì cần nói.
Nếu mẹ Lục vẫn cố chấp, chỉ tin lời Tống Nghiên, thì anh cũng không còn cách nào khác, đành phải hạn chế về nhà.
Dù gì bà cũng là người sinh thành, nuôi dưỡng anh, nên Lục Trầm không thể nào nặng lời được.
Dư Vãn hoàn toàn thấu hiểu, cô mỉm cười, tiến đến hôn nhẹ lên má anh.
“Đừng giận nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Chỉ một hành động, một câu nói đã xua tan mọi u ám trong lòng Lục Trầm.
Về đến nhà, Dư Vãn đặt túi xách lên ghế sô pha, sau đó lập tức chạy thẳng vào phòng tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Cả người toàn mùi mồ hôi, em phải đi tắm trước đã.”
Lục Trầm ngồi xuống ghế, vô thức bắt chéo chân. Chiếc quần âu ôm sát làm lộ ra phần mắt cá chân trắng trẻo.
Hai tay đan vào nhau, đặt trên đầu gối.
Anh nhíu mày, trông có vẻ đang suy tư.
Bất chợt, ánh mắt của Ôn Vũ Thần hiện lên trong tâm trí, khiến anh nhận ra cần phải nhanh chóng dập tắt suy nghĩ của anh ta về Dư Vãn.
Dư Vãn bước ra sau khi tắm xong, dù chiếc áo choàng tắm rộng rãi vẫn không thể che đi dáng vẻ yêu kiều của cô.
Lục Trầm nhìn chằm chằm hồi lâu, không tự chủ mà nuốt khan, yết hầu khẽ động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729123/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.