Trước tiên Tống Nghiên hít một hơi thật sâu, lấy lại cảm xúc rồi “phịch” một tiếng, quỳ xuống sàn.
Cô đưa tay ra, như đang níu lấy khoảng không trước mặt, giọng nói nghẹn ngào:
“Xin anh, mẹ tôi không thể xảy ra chuyện gì được! Chỉ cần anh cứu được bà ấy, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”
Vừa nói, nước mắt vừa lăn dài trên gương mặt, trông vô cùng yếu đuối, đáng thương.
Ban giám khảo dưới sân khấu liên tục gật đầu, bắt đầu xì xào bàn luận với nhau.
Phần diễn của Tống Nghiên nhanh chóng kết thúc. Cô nhìn thấy rõ phản ứng của giám khảo, trong lòng không khỏi vui mừng.
Khi xuống sân khấu, vừa vặn đụng phải Dư Vãn đang chuẩn bị lên.
Tống Nghiên khinh thường liếc nhìn cô một cái, cười nhạt đầy mỉa mai:
“Đây chính là chênh lệch giữa chúng ta. Tôi khuyên cô nên rút lui sớm đi, tránh lên sân khấu làm trò cười cho người ta.”
Dư Vãn không khách sáo, hờ hững đáp lại:
“Phấn nền của cô bị vón cục rồi.”
Không cô gái nào có thể giữ được bình tĩnh khi nghe thấy hai chữ “vón cục”.
Quả nhiên, Tống Nghiên lập tức cúi đầu, dùng tay che mặt, sợ hãi đến mức không dám để lộ ra bất kỳ khuyết điểm nào trên lớp trang điểm.
Dư Vãn bước lên sân khấu, nhìn về phía ban giám khảo, ánh mắt kiên định. Sau đó, cô từ từ quỳ xuống.
Khi cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729111/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.