Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180
Chương sau
Chiều hôm sau, bác sĩ đến phòng bệnh. Sau khi thảo luận và thống nhất phương án điều trị, ông bước vào với vẻ mặt có phần nặng nề. “Cô Dư, chúng tôi biết điều này có lẽ rất khó khăn với cô, nhưng chúng tôi sẽ làm hết sức mình để giúp cô.” Dư Vãn mỉm cười nhạt nhòa, đáp lại: “Cảm ơn bác sĩ, tôi cũng sẽ cố gắng phối hợp thật tốt.” Cô nghĩ rằng mình đã sẵn sàng, rằng bản thân có thể bình thản đối diện với tất cả. Nhưng khi ngồi trong tiệm cắt tóc, từng lọn tóc từ từ rơi xuống khỏi đầu, nước mắt cô vẫn không thể kìm nén, ào ạt tuôn rơi. Đối diện với nỗi sợ hãi về điều chưa biết và tương lai mịt mờ, bao nhiêu suy nghĩ trái ngược cứ giằng xé trong lòng Dư Vãn. Chỉ khi nhìn vào chiếc gương, thấy hình ảnh người phụ nữ với cái đầu trống trơn, cô mới như kẻ mất hồn quay lại bệnh viện. Đội một bộ tóc giả trên đầu, khi đối diện với Lục Trầm bước vào theo tiếng động, cô theo phản xạ muốn trốn tránh. Lục Trầm đứng ngoài cửa phòng bệnh, tay nắm lấy tay nắm cửa, xoay nhẹ một cái nhưng cửa không mở. Qua tấm kính trên cửa, anh nhìn rõ có người đang ngồi trên giường bệnh. Lục Trầm gõ nhẹ lên cửa, giọng nói ấm áp dịu dàng nhất của anh vang lên: “Vãn Vãn, là anh đây, để anh vào được không?” Dư Vãn quay lưng lại với cửa, cúi đầu để che giấu tất cả cảm xúc. Cô không hề mạnh mẽ như bản thân vẫn tưởng. Dù đã quyết định điều trị, nhưng chỉ mới giai đoạn chuẩn bị thôi cũng như rút cạn mọi sức lực của cô. Người đàn ông ngoài cửa vẫn kiên nhẫn gọi tên cô. Dư Vãn cắn chặt môi, cố cứng rắn nói với Lục Trầm: “Anh về trước đi, em muốn ở một mình.” Cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh thế nào, hoặc chấp nhận ánh mắt anh nhìn mình ra sao. Ngồi chờ đợi một lúc, khoảng năm phút trôi qua, không còn nghe thấy tiếng động nào nữa. Dư Vãn ngoái đầu lại nhìn, cửa phòng bệnh trống không, không thấy bóng dáng ai cả. Cô cười khổ, vừa thấy nhẹ nhõm, lại vừa dằn vặt khôn nguôi. Cô có thể đẩy Lục Trầm ra một lần, nhưng liệu cô có thể hết lần này đến lần khác né tránh anh không? Rõ ràng đã hứa sẽ cùng nhau đối mặt, vậy mà cuối cùng cô lại trở thành kẻ nhút nhát trốn chạy. Ngày mai cô sẽ bắt đầu hóa trị chính thức. Đêm đó, nằm trên giường bệnh, Dư Vãn cứ trằn trọc không ngủ được. Dù cơ thể đã thấm mệt, nhưng đôi mắt cô vẫn mở to, chẳng thể chìm vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, một tiếng mở cửa rất khẽ vang lên, Dư Vãn theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến, từng bước một tiến gần về phía giường bệnh của cô. Cô siết chặt chiếc điện thoại giấu dưới chăn, cơ thể cứng đờ. Tiếng bước chân dừng lại, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Trong bóng tối, mọi cảm giác đều bị phóng đại, từng giây trôi qua dài như hàng thế kỷ. Dư Vãn khẽ hé một mắt, chỉ mở ra một kẽ rất nhỏ, nhưng vừa hay ánh mắt cô lại chạm ngay vào ánh nhìn của người đàn ông đang quan sát mình. Cô lập tức nhắm mắt lại, trong lòng thầm hy vọng Lục Trầm không phát hiện. “Vãn Vãn, anh biết em vẫn còn thức, đừng trốn tránh anh nữa, được không?” Biết không thể giả vờ thêm, cô đành mở mắt, chậm rãi ngồi dậy trên giường. Lục Trầm không ngồi xuống ghế, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô. Hai người cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, cuối cùng Dư Vãn thở dài. Cô lấy hết dũng khí, tháo bộ tóc giả trên đầu xuống, cúi đầu khẽ nói: “Em không cố ý tránh anh. Nhưng anh nhìn xem, bây giờ em thế này, chẳng phải rất xấu xí sao?” Cô thậm chí không dám nhìn biểu cảm của anh, sợ rằng mình sẽ thấy dù chỉ là một sự thay đổi nhỏ nhoi trên khuôn mặt anh. Chờ đợi trong lo lắng, bỗng một đôi tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên. Đôi tay ấy dịu dàng, cẩn trọng như đang chạm vào một báu vật quý giá nhất đời. “Vẻ đẹp bên ngoài rồi sẽ phai tàn, anh yêu con người bên trong của em. Dù em có thế nào, anh vẫn yêu.” Lục Trầm nói xong, cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên môi cô. Chỉ là một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ rồi rời. Trong mắt Lục Trầm ánh lên nét cười: “Em như thế này rất đáng yêu. Trong mắt anh, em mãi mãi là người đẹp nhất, không cần bất kỳ thứ gì tô điểm thêm.” Dư Vãn sững sờ lắng nghe, sống mũi bất giác cay cay. Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ trượt xuống khóe mắt, nhưng cô dường như không cảm nhận được. Cô chăm chú nhìn vào mắt Lục Trầm, cố gắng tìm kiếm điều gì đó. Nhưng ánh mắt của anh trước sau như một, ngoài tình yêu sâu đậm, chỉ còn sự quan tâm. “Lục Trầm, em yêu anh.” Dư Vãn lao vào vòng tay của anh, toàn bộ nỗi lo lắng và bất an cả ngày hôm đó đều tan biến. Cô gục vào lòng anh, tham lam hít hà hương thơm từ cơ thể anh, từ đó tìm được sự an yên trong lòng. --- Sáng hôm sau, dưới sự động viên của Lục Trầm, Dư Vãn bước vào phòng hóa trị. Khi bắt đầu, mọi cảm xúc trong cô đều bị xóa sạch, chỉ còn lại một chữ “đau”. Là nỗi đau xuyên thấu tim phổi, thấm sâu vào tận xương tủy. Sau một lần hóa trị đầy gian nan, bước chân của Dư Vãn cũng trở nên loạng choạng, không vững. Thế nhưng khi bước ra khỏi phòng hóa trị, cô vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ nhàng như mây gió. Nhưng nụ cười ấy vụt tắt ngay khi ánh mắt cô chạm phải Lục Trầm. Cô tròn mắt kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm hay không. “Anh… sao lại thành thế này?” Phản ứng của Lục Trầm hoàn toàn ngược lại, anh dang rộng vòng tay, chờ cô gái trước mặt lao vào lòng mình. “Đã hứa sẽ cùng nhau đối mặt, anh không thể chia sẻ nỗi đau của em, đây là điều duy nhất anh có thể làm.” Lục Trầm, không biết từ bao giờ, cũng đã cạo trọc đầu. Trong trận chiến chạy đua với thần c.h.ế.t này, anh lựa chọn cùng cô gái mà mình yêu thương dấn thân chiến đấu. Dư Vãn không hề do dự, lập tức lao vào lòng anh. Nước mắt lại một lần nữa không kiềm chế được, trào ra từng giọt từng giọt. Cô vốn không phải người hay khóc, nhưng những giọt nước mắt này không phải vì đau khổ hay uất ức, mà là vì hạnh phúc và cảm động. “Đồ ngốc, bây giờ anh cũng chẳng còn tóc, làm sao đi gặp khách hàng đây?” Lục Trầm nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, an ủi: “Không sao cả, giờ đây em mới là điều quan trọng nhất với anh.” --- Hóa trị kéo dài suốt một tháng. Trong khoảng thời gian đó, Dư Vãn phải chịu đựng nỗi đau không phải con người nào cũng gánh nổi. Nhưng cô đều cắn răng, âm thầm chịu đựng. Cô biết rằng đây không phải trận chiến chỉ mình cô đang đối mặt. Đã không ít lần, cô phát hiện Lục Trầm trốn trong nhà vệ sinh, lặng lẽ rơi nước mắt. Anh khóc rất kìm nén, thậm chí không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng từng động tác đều toát lên nỗi đau khổ tột cùng. Anh, cũng như cô, đều đang gánh trên vai nỗi đau không thể chịu đựng nổi. --- Cuối cùng cũng đến đêm trước ngày phẫu thuật. Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật chỉ là 50%, nhưng Dư Vãn không hề do dự, bởi cô đã đi được đến đây. May mắn thay, không chỉ ca phẫu thuật đầu tiên mà cả ca thứ hai đều diễn ra thuận lợi, không gặp bất kỳ vấn đề gì. Lần phẫu thuật cuối cùng này là chìa khóa quyết định liệu cô có thể chữa khỏi hoàn toàn hay không, chỉ còn một bước nữa để chạm đến sự hồi phục. Vì hai lần trước khá nhẹ nhàng, lần này Dư Vãn đã thả lỏng hơn rất nhiều. “Chờ em khỏe lại, chúng ta cùng đi ăn đồ cay nhé, có được không?” Lục Trầm cười, nhẹ nhàng khều mũi cô một cái. Sau hơn một tháng, tóc anh đã mọc lại khá nhiều. Từ đầu trọc giờ đã thành tóc ngắn, nhìn qua đúng kiểu mạnh mẽ của một người đàn ông rắn rỏi. “Được, chờ em khỏe, muốn ăn gì thì ăn nấy.” Dư Vãn được đẩy vào phòng mổ, ca phẫu thuật kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ. Lục Trầm đứng chờ đợi bên ngoài với sự lo lắng khôn nguôi, nhưng lần này, thời gian dường như dài hơn bao giờ hết.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180
Chương sau