Dư Vãn như nín thở, trong lòng rối bời như trống đánh liên hồi.
May mắn là tổng giám đốc Trần chỉ do dự một chút, sau đó lại quay về ghế ngồi.
“Không sao, dù gì người cũng ở đây rồi, có giãy giụa thế nào cũng không làm gì được.”
Dư Vãn khẽ thở phào, cơ thể vốn căng cứng dần thả lỏng.
Tiếng gõ cửa vang lên, một tia hy vọng lóe lên trong lòng cô.
Có phải có người đến cứu cô không?
Cùng lúc đó, cửa phòng được tổng giám đốc Trần mở ra.
Tiếng chất vấn mà cô mong đợi không xuất hiện, thay vào đó là hai giọng nói đàn ông đáng kinh tởm vang lên.
“Còn chưa tỉnh sao? Săn mồi phải để nó giãy giụa mới thú vị!”
“Không biết lần này thế nào, chứ lần trước chơi chẳng vui chút nào.”
Ba người cùng bước vào, lòng Dư Vãn như rơi xuống vực sâu.
Nhưng rất nhanh cô nhận ra lỗ hổng trong lời nói của họ. Ba gã này dường như đặc biệt thích con mồi phải tỉnh táo.
Điều đó có nghĩa là, chỉ cần cô tiếp tục giả vờ ngất, ít nhất trong lúc này sẽ an toàn.
Nghĩ đến đây, Dư Vãn khẽ điều chỉnh tư thế, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến dai dẳng.
Khoảng mười mấy phút sau, ba gã đàn ông bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Sao vẫn chưa tỉnh? Cơ thể kém vậy à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729100/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.