Cuối cùng, dưới một gốc cây, Lục Trầm nhìn thấy Dư Vãn đang hôn mê bất tỉnh.
Lòng anh trầm xuống, hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, vội vàng chạy tới bế cô lên.
“Lục tiên sinh...”
Chưa đợi người khác nói hết câu, Lục Trầm đã chạy xa.
Anh gấp gáp, trái tim như bị đánh trống, không nói lời nào mà lao thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ thấy tình hình liền vội vàng đưa người vào phòng cấp cứu.
Lục Trầm thấp thỏm chờ đợi bên ngoài, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Khoảng hai tiếng sau, Dư Vãn mới được đẩy ra.
“Bệnh nhân hiện tại vẫn rất nguy hiểm. Vốn dĩ sức khỏe đã không tốt, nay lại bị nhiều vết thương bên ngoài. Nếu tối nay không tỉnh lại, e là...”
Lục Trầm như mất hồn, cảm ơn bác sĩ rồi lặng lẽ theo vào phòng bệnh.
Toàn bộ khuôn mặt của Dư Vãn đều đỏ lên, trên mặt vẫn còn dấu vết những cái tát.
Bác sĩ thở dài, tuy không nói ra nhưng Lục Trầm hiểu rõ tình trạng.
Đôi môi cô tái nhợt, mái tóc còn rối tung, không khó để nhận ra cô vừa trải qua điều gì kinh khủng.
Lục Trầm mím môi, im lặng đi đến bên giường, cẩn thận vuốt gọn những sợi tóc rối sang hai bên.
Anh không thể diễn tả cảm giác lúc này, chỉ biết n.g.ự.c như bị kim châm, đau âm ỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729098/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.