Dư Vãn dần tỉnh lại, sau đầu vẫn truyền đến cơn đau nhói tận xương tủy.
Cô không hoảng loạn, mà nhanh chóng quan sát địa hình xung quanh.
Môi trường cô đang ở rất tối, xung quanh là những món đồ bừa bộn bị vứt lộn xộn, trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc nồng nặc.
Dư Vãn bị trói chặt trên một chiếc ghế, hai tay cô bị cột ra sau lưng.
Cô thử cựa quậy, nhưng mỗi lần cử động đều làm da thịt đau đớn, sợi dây thừng thô ráp siết chặt trên da khiến cô nhói buốt.
Điều tồi tệ hơn là trong nhà kho này, cô không thể phân biệt được thời gian, và cũng chỉ có mình cô, sự cô đơn khiến tâm trạng cô gần như sụp đổ.
Không biết bao lâu trôi qua, Dư Vãn cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu óc cũng dần trở nên mơ màng, nhưng vẫn không có ai đến.
Trong bóng tối, nỗi sợ hãi của con người sẽ bị khuếch đại gấp nhiều lần. Dư Văn cắn chặt môi dưới, buộc mình phải giữ bình tĩnh.
Thời gian chờ đợi kéo dài, cuối cùng Dư Vãn cũng nghe thấy có người bước vào.
Ánh sáng chói lóa đột ngột chiếu vào, trong bóng tối lại càng nổi bật.
Dư Vãn nhìn chằm chằm vào nguồn sáng đó, đến khi người kia đến gần, cô không nhịn được mà buột miệng mắng.
“Tạ Hãn, anh có bệnh à? Anh có biết giam giữ người trái phép là phạm pháp không, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729071/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.