Dư Vãn thấy Lục Trầm đang nhìn mình, nhiệt tình vẫy tay, “Đại thần, mệt rồi à? Có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không?”
Lục Trầm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng sự giáo dưỡng khắc sâu tận xương vẫn khiến anh mỉm cười lịch sự, khéo léo từ chối, “Không cần đâu, tôi đứng cũng được.”
【Hahaha, bỗng nhiên rất muốn thấy đại thần ngồi xe lắc sẽ ra sao】
“Thật đáng tiếc quá.” Dư Vãn vẻ mặt tiếc nuối, hứng khởi thả thêm một đồng xu, bài hát thiếu nhi lại vang lên lần nữa, “Hai con hổ nhảy múa, thỏ con ngoan ngoãn nhổ củ cà rốt…”
Lục Trầm lặng lẽ bước thêm vài bước về phía trước, để tránh người qua đường hiểu lầm bọn họ đi cùng nhau...
Khi còn nhỏ, ước mơ của Dư Vãn là ngồi xe lắc đến thỏa thích, giờ lớn rồi ngồi lại, nhưng cảm giác lại có chút khó nói thành lời.
Thứ này đúng là một công cụ xả stress, cảm giác như lập trình viên lên ngồi lắc vài vòng là có thể thức thêm mấy đêm nữa!
Cô liên tục thả hơn chục đồng xu, cho đến khi các bà mẹ trẻ xung quanh nhìn cô với ánh mắt đầy oán hận, cô mới miễn cưỡng chuẩn bị bước xuống.
Chân dài còn chưa kịp bước xuống, đã nghe thấy một giọng nói the thé vang lên từ phía sau.
“Chị Dư, đúng là chị rồi, em còn tưởng mình nhìn nhầm chứ.”
Dư Vãn quay đầu lại với vẻ mặt vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lat-ban-roi-ngoi-sao-tuyen-18-bong-choc-vut-sang-/3729053/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.