Ở cục cảnh sát.
"Anh Túc Mạt, anh không cần đeo khẩu trang sao?"
Nhân viên pháp y trực thuộc tổ chuyên án - Minh Mẫn không ngừng trố mắt khi nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Túc Mạt.
"Đeo khẩu trang sẽ làm giảm khả năng ngửi mùi của khứu giác." - Túc Mạt không nhìn lấy cậu ta một cái, chỉ chuyên tâm gỡ phần thân thể tội nghiệp của cô bé kia ra.
Theo như hồ sơ mà Túc Mạt nhận được, nạn nhân ước chừng 10 tuổi, bị suy dinh dưỡng nặng, bị cha mẹ vứt bỏ khi vừa sinh ra, từng được viện mồ côi nhận nuôi khi còn là trẻ sơ sinh và đặt tên là An Vi. Chỉ là khi lên 5 tuổi, An Vi đã biến mất khỏi viện mồ côi, vì thân phận không có gì đặc biệt hay nói thẳng ra là tầm thường nên chẳng ai để tâm cả.
Ngờ đâu, khi tìm lại được chỉ còn là cái xác bị người khác đem ra làm trò tiêu khiển.
Túc Mạt rũ mi một cái rồi từ từ gỡ chiếc khăn trắng đang phủ lên xác chết. Mùi hôi nhanh chóng bốc lên, những miếng thịt thối rữa bị cố định bởi kim băng, dòi lút nhút chui ra từ các miếng thịt không cố định được.
Thân xác của An Vi bị gã sát nhân uốn cong thành hình ốc xoắn và được mốc nối chân với đầu bằng những cây đinh dài đến mười phân, thủ pháp vừa vụng về vừa tàn nhẫn, đúng thật là bẩn mắt.
"Thật kì lạ, không biết làm sao mà có thể uốn cong cơ thể người một cách hoàn hảo như vậy." - Minh Mẫn nhìn xác An Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-trinh-nen-tinh-yeu/933604/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.