Trương Vạn Sâm đưa Lâm Bắc Tỉnh lên nhà, vừa định rời đi thì phát hiện Lâm Bắc Tinh mở cửa sổ ló đầu ra ngoài.
"Trương Vạn Sâm, ngày mai gặp."
"Ừ, ngày mai gặp lại." Trương Vạn Sâm vẫy tay với cô, nhìn cô đóng cửa sổ lại rồi sau đó mới rời đi.
Dựa vào kí ức của mười năm trước Trương Vạn Sâm đi đến một chiếc gara sửa chữa xe quen thuộc. Anh nhìn một người đàn ông đang cầm một bức ảnh và uống bia, còn nói lẩm bẩm điều gì đó.
"Mạch Tử!" Trương Vạn Sâm gọi người đàn ông đó.
Người đàn ông đó ngẩng đầu, cái cảm giác tựa như đã từng quen biết ấy đột nhiên quay trở lại.
"Trương Vạn Sâm?" Mạch Tử không dám chắc chắn, anh ta cảm thấy đây đều là ảo ảnh.
Trương Vạn Sâm bước đến, thuận tiện kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống.
"Ừ." Trương Vạn Sâm cầm lấy bức ảnh trong tay Mạch Tử, anh nhìn bức ảnh rồi nói: "Bức ảnh này anh vẫn còn giữ sao?"
Mạch Tử cười, "Cậu còn nhớ lời mà cậu đã nói trước đây không? Cậu nói, mười năm sau, tôi mà còn cầm bức ảnh này, cậu sẽ mời tôi uống rượu."
"Nhớ, tất nhiên là tôi nhớ rồi." Trương Vạn Sâm cũng không khách khí, cầm lon bia trên ghế lên uống.
Nụ cười trên gương mặt Mạch Tử tắt dần, anh ta nhìn Trương Vạn Sâm, "Những năm qua cậu đã đi đâu vậy?"
Trương Vạn Sâm đem những lời mà anh đã nói với Lâm Bắc Tỉnh kể lại cho Mạch Tử nghe.
"Tôi còn tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-lanh/2870552/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.