Trong cơn mơ man Y Đàm dường như có nghe giọng nói của anh, cô cố gắng tỉnh lại ngón tay cử động rồi từ từ đưa cả cánh tay lên muốn tìm kiếm người, anh có ở đây không? Cô nghe giọng anh mà là ảo giác hay thật?
"Dương Vũ! Dương Vũ! Là anh có phải không?"
Anh nghe giọng cô liền quay người lại chạy tới bên cạnh giường bệnh nắm lấy hai bàn tay của cô.
" Anh đây! Là anh Dương Vũ của em đây! "
" Là anh thật sao? Không phải là mơ hay ảo giác? "
Cô khờ khạo hỏi, bàn tay cử động muốn chạn vào gương mặt của anh để xác minh, cô không thấy gì nhưng cô có thể phân biệt là ai được qua tiếp xúc cơ thể.
Anh nắm lấy bàn tay cô đưa lên khuôn mặt mình, ánh mắt xót xa nhìn cô vừa đau đớn vừa hối hận xen lẫn dịu dàng.
" Đàm Đàm, em thật ngốc! Anh đến rồi đây không phải là ảo giác hay là mơ gì cả! "
" Ha! Đúng rồi là Dương Vũ! Trịnh Dương Vũ của em! "
Cô hé miệng cười mừng rỡ như đứa trẻ ngây ngô, là thật không phải mơ anh đến gặp cô rồi. Trước khi chết có thể gặp anh cô sẽ không cảm thấy hối tiếc.
Ngón tay cô nhẹ nhàng sờ chạm vào từng chi tiết trên khuôn mặt của anh, Dương Vũ đưa tay lên nhẹ chạm lên đôi mắt được băng vải kín của cô, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, anh mơn trớn gương mặt yếu ớt xanh xao của cô.
" Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-lanh-anh-mai/3034791/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.