Phùng Y Đàm gọi điện nói chuyện với mẹ mình tận 30 phút, sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ cô nhìn giờ hiện tại đã 7h45 phút rồi, cô nhớ ra anh nói là 8h tới đón cô đi chơi. Thế Là cô lật đật đứng dậy lục tìm trong tủ đồ một một đồ rồi chạy vào trong nhà wc thay lên, cô mặc quần đùi màu đen, phối với chiếc áo sơ mi ngắn tay bánh bèo màu be đơn giản, khoác thêm một chiếc áo khoác freesize vải thun màu xám. 
Nhìn mình trong gương cô thoa một ít kem dưỡng và trang điểm nhẹ một chút chải tóc gọn gàng xong xuôi. 
Ngồi trước chiếc máy quạt nhỏ đón sự mát mẻ, Sài Gòn mấy tháng này không có quạt hay máy lạnh chắc chết vì nóng quá. 
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là anh gọi tới cô bắt máy lên nghe. 
" Em nghe " 
" Anh tới rồi đang đứng trước cửa trọ của em nè " 
" Dạ anh chờ xíu em xuống liền " 
Coi bỏ điện thoại vào túi xách mang lên, khóa cửa phòng lại rồi đi xuống mở cửa ra đã thấy anh đứng trước xe đợi cô rồi. 
Cô vui vẻ chạy về phía anh, lao vào vòng tay đã dơ sẵn của anh. 
Anh nhớ bé của anh rồi, gặp mấy người kia anh không vui chút nào cũng may là có em không thì anh sẽ chết vì chôn giấu quá nhiều. 
" Ô....anh nhớ em quá đi " 
" Anh nói dối mới gặp trưa nay mà? " 
" Thì sao đó là lúc trưa giờ là giờ, em không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-lanh-anh-mai/3034778/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.