Cao Ninh và Lục Thương đang ngồi nói chuyện, thấy bọn họ tới, Lục Thương vẫy tay: “Ai da, lâu lắm rồi mới được gặp.”
Ngụy Lật nhìn trộm biểu cảm của Cao Ninh, thấy cô ấy cười cười nhìn mình thì lập tức buông tay Phó Thời Cạnh, chạy tới ngồi xuống bên cạnh.
“Ninh Ninh.”
Cao Ninh nhướng mày nhìn cô: “Không ngờ cậu vẫn còn nhớ mình tên là gì cơ đấy.”
Ngụy Lật biết mình sai, lấy nước thay rượu bồi tội. Cao Ninh cũng biết cô khó xử, nghe cô thảm thiết nói vài câu thì tạm thời bỏ qua.
Mặc kệ hai người Phó Thời Cạnh với Lục Thương ngồi ở bên cạnh, bọn họ tỉ tê với nhau: “Ngày mai cậu đi gặp người nhà Thời Cạnh hả?”
“Ừm.”
Cao Ninh níu lấy cánh tay cô: “Căng thẳng không?”
Ngụy Lật nhìn Phó Thời Cạnh ngồi ở bên, nhỏ giọng nói: “Mỗi lần nghĩ đến chuyện này thì tim mình như muốn nhảy ra ngoài.”
“Sợ gì chứ, chắc chắn Thời Cạnh đã nói trước với bố mẹ anh ấy rồi.”
Ngụy Lật im lặng khẩy khẩy mấy hạt cơm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc về đến nhà, Ngụy Lật bỗng gọi anh: “Phó Thời Cạnh!”
Phó Thời Cạnh quay đầu, thấy cô đang chạy nhào về phía mình, bèn vội vàng dang tay bế thốc cô lên, lúc vào thang máy anh mới cạ cằm vào vai cô, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”
Tóc anh ngăn ngắn lại cưng cứng, Ngụy Lật vươn tay xoa xoa, mãi đến khi anh “chậc” một tiếng cô mới lặng lẽ rụt tay lại, vùi đầu trên vai anh: “Em hơi sợ.”
Ở góc mà cô không thấy được, Phó Thời Cạnh cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-ha/895327/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.