[Em yêu anh,
Không sợ sự chen chúc của biển người]
Tần Dạng và Lục Bằng tiễn cô xuống dưới lầu, gió đêm lành lạnh thổi tới đã khiến cô tỉnh táo không ít, ngước mắt thấy được Phó Thời Cạnh đang đứng bên vệ đường, anh cúi đầu dựa vào thân xe, trên người chỉ mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái màu xám.
“Phó Thời Cạnh!”
Đột nhiên cô gọi lớn tên anh, thấy anh ngẩng đầu nhìn cô cười, Ngụy Lật bèn vội vã chạy đến: “Anh muốn đi gặp bạn bè của em một lát không?”
Phó Thời Cạnh có vẻ hơi ngạc nhiên, anh đứng ngơ ngẩn một hồi, Ngụy Lật nghiêng đầu hỏi: “Không muốn hả?”
Anh lắc đầu rồi đáp: “Được.”
Ngụy Lật kéo tay anh lên lại căn phòng vừa rồi, anh không nhìn được nụ cười trên gương mặt cô, có lẽ cũng không biết được giây phút ấy cô vui vẻ và hạnh phúc đến nhường nào.
Lục Bằng và Tần Dạng mỗi người cầm một chiếc micro, tận tình ca hát, thấy cửa mở ra thì cả hai đều sửng sốt.
Nhạc vẫn còn vang khắp cả căn phòng, Ngụy Lật ngại ngùng cười: “Mình dẫn anh ấy tới gặp mặt mọi người.”
Lục Bằng là người lấy lại bình tĩnh trước tiên, cậu ta đi tới bắt tay với Phó Thời Cạnh, nghiêm túc giống hệt như lãnh đạo hai nước đang thăm viếng đàm phán, Ngụy Lật nhìn mà bật cười, kéo cả hai ngồi xuống sofa.
Phó Thời Cạnh đã tiếp xúc với môi trường đối nội đối ngoại nhiều, nên rất dễ dàng chiếm được thiện cảm của người đối diện.
Bốn người tạm biệt ở bãi đậu xe, Ngụy Lật ngồi ở ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-ha/895323/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.