Phó Thời Cạnh vẫn ngồi yên ở sofa, sờ soạng hộp thuốc rút ra một điếu, cúi đầu ngậm lấy, vừa bật nắp quẹt thì Lục Thương đã vươn tay châm lửa cho anh.
“Vừa nãy lúc Thư Lâm rời đi có nói sẽ không để yên chuyện.”
Anh có vẻ không mấy để ý: “Cứ mặc cô ta.”
Lục Thương quét mắt ngó trái ngó phải trên người anh, tấm tắc hai tiếng: “Phó Thời Cạnh, mình thấy cậu bây giờ rất có dáng vẻ của bậc Đế Quân mất nước.”
Còn giở giọng ngâm thơ: “Xung quan nhất nộ vị hồng nhan —”
Ca khúc
Trích từ bài thơ , có nghĩa là “Nổi giận chỉ vì kẻ má hồng”.
Câu thơ này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh
“Ơ này! Lục Tử, đều là người một nhà, sao cậu đổi giọng bới móc anh Phó nhanh thế?” Rốt cuộc lão Trịnh cũng tìm được cơ hội trả thù cậu ta.
Lục Thương trừng mắt nhìn lão Trịnh, tưởng tượng hạt dưa là ám khí mà ném về phía đó: “Cậu chờ đấy! Lát nữa mình vào chơi thì coi chừng thua không còn quần mặc về nhà!”
Phó Thời Cạnh cười cười, dập thuốc, nghĩ đến đã tới lúc về nhà, bèn đứng dậy vỗ vỗ bả vai Lục Thương: “Cậu bao phòng.”
Lục Thương vừa rồi đã gom một đống chip thắng được của Phó Thời Cạnh, lại biết anh còn có người ở nhà chờ, bèn sảng khoái đáp ứng: “Được, cậu về sớm đi.”
Tài xế chở Phó Thời Cạnh về chung cư, anh ấn vân tay mở cửa, trong nhà bật đèn vàng ấm áp, Ngụy Lật vừa mới tắm, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-ha/895309/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.