Đêm càng tịch mịch, lòng người lại càng khó yên.
Mưa làm mùi đất ẩm xộc lên, gió rít từng cơn qua tai, cắt da cắt thịt, nếu trời cao đất rộng thực sự có sự sống, chắc hẳn đấy sẽ là tiếng tim đập của đất trời.
Cô bé đi một đôi ủng đi mưa, mỗi bước chân đều vang lên tiếng nước bì bõm. Cô bé nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, trời tối om om, cô không nhìn được rõ bộ dáng, nhưng những giác quan khác lại càng thêm nhạy bén. Tay người đàn ông rất lớn, vững chắc, ấm áp mà khô ráo mặc cho từng giọt mưa tuôn. Đi thêm vài bước, sấm chớp đã xẹt ngang bầu trời, sau đó là tiếng sấm rền vang, người đàn ông bế thốc cô bé lên, mặc kệ cho đôi ủng nhỏ làm dơ vạt áo.
“Hạt Dẻ, chúng ta về nhà nhé?”
Ngụy Lật nhìn theo bóng dáng hai người, nghe rõ từng tiếng nước, tiếng thở, tiếng run rẩy, tiếng an ủi vỗ về, dõi mắt thật lâu, đến tận khi người đàn ông bế đứa bé đi thật xa.
Đó là bố cô, và đứa bé kia là cô khi còn nhỏ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh thần của Ngụy Lật không được tốt lắm. Lý Nhiễm nhìn ra từ sáng đến giờ cô cứ mơ màng: “Cậu gặp chuyện gì hả?”
Biểu tình Ngụy Lật uể oải, khép hờ đôi mắt: “Mình ngủ không ngon giấc.”
Lý Nhiễm vốn tưởng chuyện lớn, nghe vậy bèn thở phào: “Trưa nay cậu vào phòng nghỉ nghỉ ngơi một lát đi, hay là bây giờ cậu chợp mắt cho đỡ mệt, mình canh cho.”
Ngụy Lật nở nụ cười, xốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lap-ha/895297/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.