Mạc tiên sinh im lặng một lát, mới hiểu được Tiểu Vương đang nói cái gì, anh đẩy bàn tay đang ấn trên vai mình ra: "Không có, anh tự mình té ngã."
"Nào có ai té ngã té đến eo? Trừ phi là tên ngốc tự mình đâm eo lên bàn!" Tiểu Vương căn bản không tin lý do thoái thác của Mạc tiên sinh, mang dép lê đi ra cửa.
"..." Mạc tiên sinh không ngăn cản cậu, đôi môi trắng bệch không nói lời nào, tùy ý để Tiểu Vương như một con sư tử phẫn nộ chạy đi rồi lại kẹp chặt cái đuôi chạy về.
Phòng bên kia trống rỗng, không có ai.
Tiểu Vương có hơi ngại ngùng: "Tên khốn kia... khụ, bạn trai của anh không ở trong nhà, em giúp anh đóng cửa lại rồi."
Mạc tiên sinh thở dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Tiểu Vương ngồi xuống: "Nếu trong nhà có người, em định nói gì đây?"
Tiểu Vương sửng sốt một chút, đúng vậy, nói gì đây? Mình có tư cách gì mà đi quan tâm đến chuyện tình nhân đánh nhau, cũng đâu thể nói:"Tao là lão Vương nhà bên, bạn trai của mày tao cướp đi, thuận đường tới đập mày một trận" nhỉ? Không thích hợp.
Như con sư tử đang sục sôi ý chí chiến đấu, bị xối nước lạnh lên đầu làm rũ lông, uể oải. Tiểu Vương ủ rũ ngồi vào chỗ Mạc tiên sinh vỗ vỗ lúc nãy, cười hi hi nói: "Em nói đạo lý với hắn chút thôi, dạy hắn làm người là phải văn minh lễ phép."
"Dạy thế nào? Dùng nắm đấm sao?" Mạc tiên sinh nói, dùng tay đấm nhẹ vào đầu gối Tiểu Vương.
Suýt chút nữa Tiểu Vương đã làm ra phản ứng giống như khi bị búa gõ vào gối. Một tia chớp xẹt qua ngoài cửa sổ, cậu nhìn nhìn chân mình đang run rẩy. Vậy mà đã không tiền đồ đến mức này rồi sao? Tiểu Vương rất khiếp sợ, nháy mắt cảm thấy mình chính là Tây Môn Khánh bị kẹt cửa sổ kia, ba hồn bảy phách đều bị kẹt đến mụ mị rồi.
Lắc lắc đầu, lý trí trở lại mới phát hiện không phải mình đang run, mà là bàn tay đấm cậu kia.
Tiểu Vương lập tức ngậm miệng nhìn qua, tiếng sấm đột nhiên vang lên.
"A..." Mạc tiên sinh hô lên một tiếng, như một con mèo bị hù dọa, xù lông chui vào lòng Tiểu Vương, coi cậu như gối ôm mà ôm chặt.
Thân thể mang theo mùi hương sạch sẽ, cứ thế không có dấu hiệu đột nhiên nhào vào lòng, Tiểu Vương cứng đờ cả người.
Mạc tiên sinh không có bị bạo lực gia đình, anh ấy chỉ đơn thuần là sợ sấm sét mà thôi.
Lần đầu tiên Tiểu Vương thấy một người sợ sét đánh đến độ này, nếu là những đứa bạn hồ bằng cẩu hữu như vậy, tất nhiên sẽ bị cậu liên tục cười nhạo hai mươi năm. Nhưng việc này phát sinh trên người Mạc tiên sinh, Tiểu Vương cũng chỉ thấy anh vừa đáng yêu vừa có hơi đáng thương, có lẽ hồi nhỏ đã xảy ra chuyện gì đó mới có bóng ma tâm lý lớn như vậy.
Dự báo thời tiết nói cơn giông tố này sẽ kéo dài suốt đêm, Tiểu Vương không nhắc đến việc để Mạc tiên sinh về nhà, nhưng cũng không có cách nào để người ở đây ngủ lại. Cái nhà rách nát này chỉ có một phòng ngủ, cô nam quả nam, hơn nữa Mạc tiên sinh cứ có sấm chớp sẽ nhào vào lòng cậu thế này.
Dù Tiểu Vương có thể cắn răng đột phá mấu chốt đạo đức làm Tây Môn Khánh, thì Mạc tiên sinh cũng không phải người như Phan Kim Liên.
Hai người cứ chen chúc trên sô pha nói chuyện phiếm, chỉ cần có người bên cạnh, lúc sét đánh, Mạc tiên sinh vẫn có thể giữ bình tĩnh.
"Vậy đó thật sự là do anh tự mình đâm đến à?" Tiểu Vương không biết nói lời hay, chỉ nói cái dở.
"Ừm, tự mình dùng sức đâm vào bàn." Mạc tiên sinh cười nhìn cậu.
Tiểu Vương đỏ mặt hỏi: "Chuyện đó, anh sợ sét đánh như vậy, tại sao bạn trai anh không trở lại ở với anh?"
Lời này nói ra cứ như trà xanh đang đục góc tường, Tiểu Vương ủ rũ gãi gãi cái gáy của mình.
Mạc tiên sinh cúi đầu, nhìn cái chăn lông nhỏ trên đùi mình, phía trên còn dán hình đầu lâu vô cùng ngầu: "Cậu ấy nhỏ hơn tôi, vẫn còn trong độ tuổi ham chơi, buổi tối có khi không về nhà cũng bình thường thôi."
"Bình thường chỗ nào!" Tiểu Vương cao giọng: "Dù nhỏ thì cũng là đàn ông, có gia đình rồi phải có trách nhiệm, sao có thể đàng điếm suốt đêm với hồ bằng cẩu hữu thế chứ? Quá kỳ cục."
Mạc tiên sinh nhìn cậu cả buổi, mới mơ hồ mà nói một câu: "Vậy à."