Vương Chiêu Vân ngẩn người, nhìn kỹ hơn.
“Ồ đúng nha.”
Dừng một lát, Vương Chiêu Vân bỗng phản ứng lại rồi quay ra lườm tên đàn em.
“Mày mới là số lẻ, cả nhà mày mới là số lẻ ấy!”
Vương Chiêu Vân nổi giận đùng đùng lao ra khỏi toà nhà dạy học, muốn gọi điện cho anh trai kể lể, nhưng bấm gọi, đầu dây bên kia vẫn luôn báo bận.
“Sao cứ bận liên tục vậy!” Vương Chiêu Vân giận muốn ném điện thoại, nhưng ba phút sau lại gọi lại, đầu dây bên kia vẫn báo bận.
Hai tên đàn em của Vương Chiêu Vân nhìn đại ca đang nổi bão.
Đàn em không nhịn được mở miệng, cẩn thận hỏi.
“Hay là…..
Anh Vương, anh là người ta chặn anh rồi?”
“Cái gì?!” Vương Chiêu Vân cầm điện thoại sững sờ tại chỗ, lời tên đàn em như sét đánh giữa trời quang, khiến cậu ta choáng váng.
“Anh tôi tốt với tôi như thế, làm gì có chuyện chặn tôi!”
Hai tên đàn em nhìn nhau rồi lại nhìn Vương Chiêu Vân, mỗi người nối một câu.
“Anh em ruột.”
“Ở trong lòng.”
“Nếu gặp chuyện.”
“Gọi không nghe.”
Nhìn hai tên đàn em mới của mình, Vương Chiêu Vân rưng rưng nước mắt.
Quá đáng lắm rồi nhá!
×××
“Vương tổng, đây là lý lịch của những người ứng tuyển vị trí giáo viên khai phá trí lực mà ngài muốn tuyển.” Trợ lý đặt một chồng sơ yếu lý lịch đến trước mặt Vương Chiêu Mưu, “Tôi đã phân loại sơ bộ rồi, bên trên là những người tương đối có ưu thế hơn.”
Vương Chiêu Mưu hơi gật đầu, rút tờ lý lịch ở cuối cùng ra.
Trợ lý thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-vuong-khong-muon-lanh/479494/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.