Quý Đại Bảo nghe chú nhỏ nói, lập tức khϊếp sợ như thể đang có động đât 8 độ richter.
Thực sự rất nhớ mình á?
Mình có tài đức gì!
Nhớ tới đoạn thời gian chú nhỏ cõng mình vất vả mưu sinh; nhớ tới lúc chú nhỏ vì mình mà suýt bị lưu manh đánh gãy chân; còn cả lúc chú nhỏ đi đấu tranh với Lý Đại Toàn để lấy lại sữa bột cùng tã giấy cho mình……
Hốc mắt Quý Đại Bảo đã hơi ướt.
Chú nhỏ thực sự rất tốt với mình.
Thế mà trước đó mình còn dằn dỗi vì bị chú nhỏ đánh mông, nghĩ lại, đều là lỗi của mình mà.
Nếu không phải do mình làm vỡ bình hoa, lại làm mất bảng biểu trên máy tính thì làm sao chú nhỏ đánh mình được.
Là do mình phạm lỗi quá nhiều.
Quý Đại Bảo không nhịn được ôm lấy Quý Liên Hoắc, trong lòng cảm động rối tinh rối mù.
Quý Liên Hoắc cũng thuận thế ôm lấy đứa bé trong ngực, gần như không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Vương Chiêu Mưu hơi trầm tư.
Cậu biết tình cảm của hai chú cháu này rất tốt.
Nhưng tốt đến mức này thì đúng là không ngờ.
Việc này có nghĩa là, nếu sau này cậu bị phát hiện đã động thủ với Quý Đại Bảo, vậy thì chắc chắn kết cục sẽ còn bi thảm hơn cả đời trước.
Nhưng đương nhiên không thể buông tha rồi.
Thế thì phải làm kín đáo hơn thôi.
Trình tẩu hâm nóng đồ ăn rồi bưng lên, Vương Chiêu Mưu ngồi trên chủ vị, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, phải làm sao mới có thể khiến Quý Liên Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-vuong-khong-muon-lanh/479492/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.