“Chúng tôi đã báo người giao hỏa tốc đôi giày mà ngài muốn, hai giờ sau là tới, ngài có thể cho địa chỉ, chúng tôi sẽ cho nhân viên giao tận nhà.”
Cửa hàng trưởng mặc trang phục công sở tiêu chuẩn, dù là động tác hay ngữ khí đều vô cùng chuyên nghiệp.
Vương Chiêu Mưu giơ tay nhìn đồng hồ rồi nhẹ chỉnh cổ tay áo sơ mi, “Hai giờ nữa chúng tôi sẽ quay lại.”
“Vậy chúng tôi sẽ mang giày về cửa hàng chờ ngài tới lấy.” Cửa hàng trưởng tươi cười đúng chức nghiệp.
Nép trong ngực Quý Liên Hoắc, Quý Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu lại thản nhiên chọn cho chú nhỏ hai đôi ngày nữa, tất cả đều là phiên bản giới hạn, lúc quẹt thẻ, Vương tổng còn chẳng thèm nâng mí mắt.
Đôi mắt Quý Đại Bảo khẽ động, cúi đầu nhìn tất lông nhung của mình, khẽ giơ chân nhỏ lên.
Đại ca ơi nhìn iem này!
Tôi cũng hông có giày đó!
Vương Chiêu Mưu vừa quay đầu đã thấy Quý Đại Bảo giơ chân lên như thể chó con bị rút gân chân.
Bàn chân nhỏ đi tất lông nhung màu xám, còn lắc lư trái phải lên xuống, cùng với đôi mắt đáng thương, ý tứ rất rõ ràng.
Quý Liên Hoắc vẫn luôn nhìn chăm chú vòng eo của người kia, nhớ tới bài văn kia, ánh mắt anh vô thức hạ thấp xuống, còn chưa tới nơi trong bài văn mà tai lẫn mặt Quý Liên Hoắc đã đỏ bừng.
Sao mà đẹp vậy chứ.
Trong lòng Quý Liên Hoắc bỗng cảm thấy vô cùng ghen tị với Vương Chiêu Vân.
Không phải vì cậu ta có gia thế hay vì vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-vuong-khong-muon-lanh/479490/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.