Cúp điện thoại, nhìn thiếu niên đang đứng thẳng tắp bên cạnh, Vương Chiêu Mưu khẽ cười cười.
“Em trai cùng cha khác mẹ của tôi.”
“Anh Chiêu Mưu, anh có em trai sao?” Quý Liên Hoắc cẩn thận hỏi.
“Nhà chúng tôi có ba người con.” Vương Chiêu Mưu chẳng hề kiêng dè, “Trên tôi còn có một chị gái.”
Quý Liên Hoắc nghiêm túc gật đầu, anh đột nhiên phát hiện bản thân chẳng biết gì về người ấy cả.
Nếu có thể biết thêm một chút về người ấy, biết người ấy thích gì thì tốt biết bao.
“Tôi phải đến công ty một chuyến.” Vương Chiêu Mưu đẩy cửa phòng làm việc, “Nếu cần gì, anh cứ hỏi Trình tẩu.”
Quý Liên Hoắc gật đầu, ánh mắt như chó con nhìn theo cậu.
Vương Chiêu Mưu lên xe không lâu thì nhận được điện thoại của ông bô.
Chuyện khiến cậu ngạc nhiên là ông bô lại không nói chuyện của Vương Chiêu Vân đầu tiên.
“Nghe nói con đón người khác về biệt thự của mình ở?” Giọng ba Vương mang theo ý vị không rõ ràng.
Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc rồi giải thích, “Con giúp một người bạn.”
“Con cũng lớn rồi, ba không quản được con.” Đầu kia rõ ràng không tin.
“Nhưng mọi việc phải có mức độ, chơi đùa chút thì được, nghiêm túc thì không.”
Vương Chiêu Mưu im lặng, chẳng buồn giải thích nữa.
“Chuyện em trai con, hẳn là con đã biết rồi.” Ba Vương hơi dừng lại, “Tối nay về nhà đi, dì Tống có làm mấy món con thích, chị con cũng tới.”
“Ờm.” Vương Chiêu Mưu nhàn nhạt đồng ý rồi lập tức ngắt điện thoại.
Đây là tác phong quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-vuong-khong-muon-lanh/479485/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.