Vài chén rượu vào bụng, tiềm thức Vương Chiêu Mưu liền cảm thấy có chuyện không ổn, chờ khi tỉnh táo lại thì chóp mũi cứ luẩn quẩn mùi sầu riêng, lão Tề ngồi ghế phụ, cứ chốc chốc lại quay lại nhìn cậu.
“Ông chủ, cậu tỉnh chút nào chưa?”
Vương Chiêu Mưu nhíu mày, day day trán mình.
Vừa rồi đã có chuyện gì nhỉ, hình như vô cùng ầm ĩ, nhưng mình chẳng nhớ gì hết.
Trước khi uống rượu còn chưa ăn gì nên dạ dày Vương Chiêu Mưu rất khó chịu, hơi thở cũng toàn mùi rượu.
Ơ khoan.
Vương Chiêu Mưu phản ứng lại, ngẩng đầu ngửi ngửi, trong xe đúng là có mùi sầu riêng.
“Tôi đã làm gì?” Trong lòng Vương Chiêu Mưu nổi lên dự cảm xấu.
Thảm kịch ba năm trước thời thời khắc khắc nhắc nhở Vương Chiêu Mưu phải rời xa chất cồn, nhưng trước đó tâm trạng phiền muộn quá mức, bartender lại không biết tình huống của mình nên cứ pha chế liên tục.
“Ờm…..” Lão Tề muốn nói lại thôi, “Tóm lại cậu cứ yên tâm, sẽ không ai nói ra đâu.”
Lão Tề đã không nói thì chứng tỏ lần này còn thảm hơn ba năm trước nhiều.
Vương Chiêu Mưu hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, cúi đầu quan sát tình hình.
Quần áo vẫn nguyên vẹn, nhưng trên chỗ đầu gối quần tây có vết bẩn, còn mặt mình…… Vương Chiêu Mưu soi mình trong kính chiếu hậu, đuôi mắt hơi ửng hồng, lông mi ươn ướt.
“Tôi quỳ trước mặt ai rồi?” Đoán được đại khái tình hình xong, Vương Chiêu Mưu cố giữ cho giọng mình bình thản.
“Một thiếu niên bán trái cây.” Lão Tề cười gượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-vuong-khong-muon-lanh/479469/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.