*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Y Mạn không ngừng muốn thử mở cửa ra, nhưng làm đủ mọi cách mà vẫn không làm sao khiến nó mở ra được. Hàn khí lạnh thấu xương càng lúc càng đậm, lúc này y mới nhận ra trên người mình chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng manh.
Cơn rét lạnh khiến y không nhịn được phải run rẩy. Nỗi sợ hãi choán đầy trong đầu. Y gần như tuyệt vọng đi về phía cửa sổ bị đóng chặt ở đằng trước, chậm rãi quỳ gối xuống mặt đất. Hai tay nắm chặt hạt tràng trước ngực, bắt đầu thầm cầu nguyện.
Trong nháy mắt, Y Mạn lại hồi tưởng đủ mọi chuyện cũ, từ khoảnh khắc y được sinh ra đời cho đến nay. Cuộc sống của y rất bình thường, nếu không muốn nói là tẻ nhạt. Cuộc đời y, trừ bỏ thuận theo thì cũng chỉ có thuận theo. Còn tưởng rằng mình đã thoát được khỏi cái nhà giam gọi là "nhà" kia, nhưng nơi này cũng có khác gì một cái nhà giam khác đâu?
Đôi mắt màu lục lại càng đậm ý buồn, Y Mạn cảm tưởng như mình đã bị cả thế giới này vứt bỏ. Ngày ngày đêm đêm cầu nguyện, cuối cùng lại chẳng khác nào trò cười. Nhưng y vẫn cứ không ngừng cầu nguyện, vì đây là cách duy nhất giúp y tìm lại được sự yên bình trong tâm hồn.
Không biết là do việc cầu nguyện có tác dụng hay là do y cam chịu số phận, Y Mạn không còn cảm thấy sợ hãi nữa, chầm chậm nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-tuyet-vong/74466/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.