Tiểu gia rời game, vừa đúng giờ cơm chiều, tâm phiền ý loạn nên cũng chẳng muốn ăn cơm, chỉ đơn giản nằm dài trên giường giả chết. 
"Êu, Dương Uyên, mày TM ngày hôm này thế nào lại bỏ lão bà tịch mịch một mình thế này?" Lão Cống, bạn cùng phòng vừa ăn cơm trở về, khó thấy được cảnh Dương Uyên cư nhiên nằm một đống, ôm máy tính khổ sở. 
Dương Uyên, hay chính là Tiểu gia, xoay người đi, ôm chặt chăn vờ như không nghe thấy. 
"Dương Uyên, chờ tiểu Lục tử về, tụi mình đi CS sát phạt nhá?" Lão Cống chạy qua, kéo kéo chăn Dương Uyên, biết tên tiểu tử này nếu không thích mạng thì chính là CS. Nếu ngày hôm nay, cậu không biết phát bệnh quỷ gì lại không mò lên mạng chơi game, xem như cho bọn họ một cơ hội hiếm thấy lôi kéo được một tay CS không tồi. 
"Lão tử không đi." Dương Uyên túm chăn lại, buồn bực chôn đầu luôn bên trong. 
Thế giới đảo lộn rồi, Lão Cống kỳ quái nghĩ, hay là thằng này bệnh rồi? 
"Dương Uyên, mày khó chịu à? Có muốn ăn cơm hay uống thuốc gì không?" 
"Đừng làm phiền tao." 
"Rốt cuộc bị làm sao vậy? Khó chịu thì nói ra, tiểu tử mày đừng nửa đêm không khỏe rồi lăn qua lăn lại tụi ông a!" 
"Mẹ nó, đã nói đừng phiền tao mà!" Dương Uyên kéo chăn xuống, trừng mắt liếc. 
"...Chết tiệt, lòng tốt không được báo đáp a..." Lão Cống lại càng hoảng, sừng sộ ngồi trở lại giường mình. 
Dương Uyên cào cào cái đầu tóc lộn xộn của mình, cũng hiểu được Lão Cống có lòng, là tự cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-giet-nguoi-pham-phap-sao/45037/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.