…………Hồi ức………….
“Van xin anh… cho tôi…. tôi không chịu được nữa rồi…. van xin anh…. tôi sẽ mãi mãi nghe lời anh…. anh làm thế nào tôi cũng được… tôi xin thề…. cho tôi một chút thôi… chỉ một chút thôi cũng được…”
Diệp Mạc quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy chân Tiếu Tẫn Nghiêm, thống khổ van xin, bên trong mạch máu của cậu như đang có hàng trăm hàng nghìn vạn con kiến ra sức cắn xé, toàn thân đau đớn đến không chịu nổi.
Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm nổi lên một luồng khí hung ác lãnh khốc, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Diệp Mạc, mặc kệ cho Diệp Mạc thống khổ khó chịu nắm lấy ống quần mình mà lôi kéo, hắn vẫn thờ ơ không chút động lòng. Cuối cùng một cước đạp Diệp Mạc té ngã vào cạnh bàn phía sau, nhưng Diệp Mạc đang bị độc tố giày vò khắp cơ thể, hoàn toàn không để ý đến phần lưng đau nhức, vội vàng đứng dậy quỳ hai gối xuống đất liều mạng dập đầu.
“Van xin anh… tôi biết sai rồi…. thật sự đã biết sai rồi… cho tôi đi…”
Trong mắt Diệp Mạc toát lên sự tuyệt vọng, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đang chằm chằm nhìn mình với ánh mắt tựa hồ như muốn xé nát chính mình, liên tiếp dập đầu, tiếng vang từ cái trán va đập với mặt đất trong chớp mắt lại kích động Tiếu Tẫn Nghiêm.
“Em còn muốn chết sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm giận dữ gầm lên một tiếng, đột nhiên bóp lấy cổ Diệp Mạc “Em cứ thế muốn đi tìm chết đúng không? Lại dám đập bể ly cắt cổ tay tự sát, con mẹ nó, em xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma/203372/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.