Phục Luân đột nhiên khiến cho Mạnh Truyền Tân không thể cãi lại được, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi nhìn mặt đất, muốn cãi lại gì đấy nhưng đến bên miệng lại nuốt trở vào lại.
Phục Luân thấy Mạnh Truyền Tân bị hắn nói trúng điểm yếu, lập tức tiếp tục chó cắn rách áo (aka dậu đổ bìm leo =))),cười nói “Cứ xem như Lăng Nghị theo ngươi thì sao? Mạnh Truyền Tân, ngươi chỉ là một tên bảo tiêu, ngươi có thể cho Lăng Nghị được cái gì? Luận về tiền tài hay địa vị, ngươi không thể nào sánh nổi ta, huống hồ ngươi ngay cả cứu còn không cứu được nổi Lăng Nghị thì nói gì đến chuyển bảo hộ em ấy, còn tôi chỉ cần em ấy thích cái gì tôi đều có thể đáp ứng được, thế nên nếu như tôi là cậu thì tôi đã buông tay em ấy rồi, để cho em ấy có thể sống một cách cao cao tại thượng hưởng sung sướng suốt đời.” (Jian: cái giọng điệu chảnh chóa =.= *đạp đạp*)
“Lăng Nghị em ấy…. không phải người coi trọng vật chất, em ấy căn bản không để ý đến những thứ vật chất chỉ hào nhoáng mà không thực ấy…”
“Hẳn là ngươi đang tự tìm cho mình cái cớ vô dụng đi” Phục Luân cười khẩy “Chờ khi ngươi có được thế lực tài lực sánh được như ta thì hãy trở lại cướp người của ta, hiện tại ta không có nhiều thời gian cùng ngươi tranh cãi, hôm nay là ngày đại hôn của ta, ta không muốn gây ra đổ máu, nếu như ngươi vì nhất thời kích động mà làm ra chuyện gì ngu ngốc, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma/1304467/quyen-6-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.