“Lăng Nghị đâu?”
Không biết là lần thứ mất Phục Luân rời khỏi hội trưởng, sắc mặt âm lãnh nhìn Tả Kiêm Thứ hỏi. Từ lúc nghe được những lời nói kia của Mạnh Truyền Tân, Phục Luân vẫn nằm trong nỗi bất an to lớn, mịt mờ suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn không làm rõ được rốt cuộc là hắn đang sợ hãi điều gì.
“Phục gia, có cần thuộc hạ đưa ngài tới chỗ Lăng Nghị một chút xem tình hình thế nào không?” Tả Kiêm Thứ dù gì cũng đã theo Phục Luân mấy năm, đại thể có thể đoán ra được sự buồn bực của Phục Luân là xuất phát từ nơi nào, cứ cách 3 phút lại đi ra hỏi một lần, sau đó cái gì cũng không nói lại trở về chỗ ngồi, Phục Luân đúng là đã trúng độc của Lăng Nghị rồi.
Tả Kiêm Thứ cũng không dám quá chắc chắn, ít nhất ở trong suy nghĩ của gã, người như Phục Luân rất khó có thể có tình cảm.
Vốn không hề có tình cảm thì rất khó để đi yêu một người, huống gì muốn hắn đi tìm hiểu cách thức để yêu một người cùng quá trình theo đuổi người đó thì quả thực khó càng thêm khó.
Phục Luân vẻ mặt cực kỳ âm trầm, tay thì cứ lúc thì nắm chặt lúc lại buông ra, cuối cùng hắn làm ra bộ dạng hờ hững lạnh nhạt nói “Vậy thì đi xem thử xem, dù sao cậu ta cũng là một trong những món hàng ưu tú nhất.”
Giống như rốt cuộc cũng đã tìm được cho bản thân mình lý do, Phục Luân rốt cuộc đi đến phía dưới lồng sắt giam giữ Lăng Nghị.
“Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma/1304463/quyen-6-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.