“Anh nói canh hôm qua uống có vị rất ngon, thế nên hôm nay tôi nấu cùng loại canh như hôm qua, uống nhiều một chút, canh này còn tốt hơn thuốc đấy.”
Diệp Mạc nở nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, sau khi nói bắt đầu cầm muỗng lên dùng bữa tối, mà Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở phía đối diện, từ đầu đến cuối, không nói một câu.
“Sao anh không ăn?” Diệp Mạc thấy hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút hoang mang, ánh mắt ấy, giống như cậu là một con quái vật.
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng lên khỏi bàn, cầm chén canh vừa nãy Diệp Mạc đặt xuống trước mặt mình lên, kéo ghế ra đi tới trước mặt Diệp Mạc, cao thâm khó dò một mảnh âm hàn trên mặt.
Diệp Mạc ngơ ngác nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đã đứng trước mặt mình, ôn hòa cười nói “Sao vậy lão Tiếu?”
Tiếu Tẫn Nghiêm cúi người xuống, cầm chén canh trong tay đặt nhẹ trước mặt Diệp Mạc, nụ cười có chút lạnh lẽo âm trầm “Mạc Mạc, nói thử tôi nghe xem, bên trong chén canh này, à không, là bên trong canh mà mỗi ngày em cẩn thận chuẩn bị cho tôi, có gia vị gì trong đó?”
Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm hơi híp, giống như đang cười, mấy ngón tay đặt trên bờ vai gầy nhỏ của Diệp Mạc nhẹ nhàng gõ gõ, chờ đợi Diệp Mạc trả lời.
Nụ cười hòa nhã trên mặt Diệp Mạc trong nháy mắt biến mất, tia nhìn nhu hòa trong nháy mắt biến đi hết thảy mọi ánh sáng, Diệp Mạc mặt không chút cảm xúc, chậm rãi cúi đầu nhìn chén canh trong tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma/1304404/quyen-4-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.